Chương 316
Thân là một nhà thiết kế đạt tiêu chuẩn, ngoài khả năng sáng tạo và tay vẽ ra, cũng cần phải có năng lực tay nghề vô cùng giỏi, những bộ trang phục chất lượng cao đều được nhà thiết kế từng đường kim mũi làm bằng thủ công tạo thành.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Phía bên Lan Thúy Vi, trên mô hình của hai người mẫu, hai bộ lễ phục hoa mỹ vô cùng giống nhau đã được mặc lên trên người mô hình.
Phần eo và chân váy đều được làm bằng chỉ vàng, thoạt nhìn hai bộ lễ phục này chính là đồ dành cho chị em, kiểu dáng rất giống nhau, nhưng về một số chi tiết sẽ có chút khác nhau.
Vô Ưu liếc nhìn qua một cái, cô phải công nhận rằng đối phương rất có thực lực, hai bộ lễ phục này đều rất đẹp mắt và tinh mỹ, bất kể là cô gái nào nhìn thấy đều sẽ có mong ước muốn được mặc nó lên người mình.
Cô bình tĩnh thu hồi lại ánh mắt và tiếp tục công việc của mình, bên cô cũng sắp được hoàn thành rồi.
Lan Thúy Vi dừng tay trước, khinh thường liếc mắt nhìn qua cô một cái, sau khi nhìn thấy bộ đồ mẫu được mặc trên người mô hình, trong mắt càng lộ rõ ra vẻ mia mai.
Chỉ với cái trình độ này còn không biết ngại mà đi so tài với cô ta, thật là không biết phải nói gì.
Suốt cả hành trình Lục Tấn Uyên đều mang vẻ mặt không chút cảm xúc, hoàn toàn nhìn không ra là anh cảm thấy hài lòng với tác phẩm nào hơn.
Khi hết giờ, hai chị em sinh đôi trong phòng chờ được thư ký dẫn ra ngoài.
“Ông Lâm, đây là tác phẩm của hai nhà thiết kế, ông và con gái của ông có thể mặc thử cảm nhận hiệu ứng.”
Hai bộ lễ phục của Vô Ưu, bất kể là về phần phong cách kiểu dáng hay màu sắc đều hoàn toàn khác nhau.
Bộ lễ phục được thiết kế cho cô chị gái, là một chiếc đầm dài ôm sát eo màu xám tro, phần vai được sử dụng hàng loạt kim cương nối đính với nhau, trông rất quý phái và trang nhã.
Còn bộ lễ phục còn lại là một chiếc váy dài đến tận đầu gối được phối chuyển với tông màu tím, nhìn trông vừa thần bí vừa quyến rũ, có chút cảm giác giống nhưmột cô yêu tinh trong đêm tối vậy.
Cả hai bộ lễ phục đều không tệ, nhưng nếu nhất định phải so sánh, thì vẫn là thiết kế của Lan Thúy Vi trông lấp lánh nổi bật hơn, tối thiểu là ông Lâm vừa nhìn là đã chú ý đến nó, nhìn vẻ mặt của ông ta hiển nhiên là cảm thấy rất hài lòng.
“Chủ tịch Lục, cũng không cần phải mặc thử nữa, tôi sẽ chọn hai bộ này.” Bộ đồ mà ông Lâm chọn chính là thiết kế của Lan Thúy Vi.
Trên khuôn mặt của Lan Thúy Vi thoáng qua một tia đắc ý, nhưng vào giây tiếp theo.
“Ba ơi, con thích bộ này.”
Cô em gái vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng nói, bàn tay đang chỉ vào chính là bộ lễ phục màu tím do Vô Ưu thiết kế, theo sau đó cô chị gái cũng chỉ vào bộ lễ phục màu trắng bên cạnh.
“Ba ơi, con cũng cảm thấy thích bộ này hơn.”
Trong lòng của Vô Ưu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã cược đúng rồi.
Ông Lâm hơi sững lại, mặc dù ông ta không hiểu tại sao, nhưng nếu như cả hai cô con gái đều chọn bộ đồ của cùng một nhà thiết kế, thì ông ta cũng không còn cách nào khác đành là phải chiều theo ý của con gái mình.
Trong mắt của Lục Tấn Uyên lóe lên một ý cười, Vô Ưu có thể nhìn ra được, thì làm sao mà anh lại không thể nhìn ra được chứ, không ngờ rằng người phụ nữ này vẫn tỉ mỉ đến như vậy, giống hệt như trước đây.
Tâm tư của anh chợt khung lại, ánh mắt hơi day động.
Lan Thúy Vi cố gắng lấy hết sức lực của mình ,mới khống chế được bản thân mình không vì phẫn nộ và thất lễ, cô ta hít một hơi thật sâu, mang theo khuôn mặt cứng ngắc của mình, nhếch khóe miệng đi tới.
“Hai cô bạn nhỏ, các em không thích bộ lễ phục do chị thiết kế sao? Rõ ràng là trông rất đẹp mà?”
“Hơn nữa, cả hai em là chị em sinh đôi, lẽ nào không muốn cùng nhau mặc chung một bộ lễ phục để tham dự buổi tiệc trưởng thành sao?”
Cô em gái là người thẳng thắn, những chuyện cảm thấy không vui cũng không hề có ý định che giấu, câu tiếp theo của cô ta đã triệt để khiến cho cô bé tức giận, cô bé trừng mắt hung dữ nhìn Lan Thúy Vi, giọng điệu rất hung hăng.
“Ai nói rằng các cặp sinh đôi đều phải mặc chung với nhau? Chúng tôi nhìn trông giống nhau thì nhất định phải mặc đồ giống nhau sao? Còn lễ trưởng thành tại sao phải cần đến tận hai người tham gia chứ, chỉ tổ chức cho một người không phải là sẽ tốt hơn sao.”
“Bộ đồ này là do cô thiết kế phải không? Chả có chút sáng tạo gì cả, thiết kế ra hai bộ trang phục giống nhau như vậy, là muốn làm cho có lệ hay là đang lười biếng đây, hừ.”
Khuôn mặt của Lan Thúy Vi tức đến xanh mét, toàn thân run lên bần bật.
Nụ cười trên gương mặt của cô chị bên cạnh cũng tắt lịm đi, cô bé lặng lẽ rũ mắt xuống.
Ông Lâm lại không ngờ cô con gái nhỏ của mình đột nhiên lại nổi giận, nói năng không chút lễ phép nào, ông ta không khỏi cảm thấy khó xử, trừng mắt nhìn cô con gái một cái.
“Người ta chỉ là muốn hỏi con thôi, con ăn nói kiểu gì đấy, mau đi xin lỗi người ta đi, nhà thiết kế này nói cũng không sai, hai con là một cặp sinh đôi, mặc đồ…”
Lời ông ta còn chưa nói xong, cô em gái càng tức giận hơn.
“Là sinh đôi thì sao chứ? Ba nhìn gương mặt của con và chị gái con đi, từ nhỏ đến lớn, chúng con đều phải mặc quần áo giống nhau, ăn đồ giống nhau, ở phòng giống nhau, mỗi năm nhận được món quà cũng đều giống hệt như nhau.”
“Con đã mười tám tuổi rồi, nhưng qua nhiều năm như vậy, hai chúng con nhìn vẫn trông giống như nhau, chiều cao như nhau, cân nặng như nhau, ngay cả huyết thống cũng đều như nhau.”
“Ba à, ba có biết rằng mỗi ngày vào buổi sáng khi con nhìn thấy chị gái mình, giống như là đang nhìn thấy một phiên bản khác của mình vậy, nhưng những người khác tồn tại trên thế giới này đều là độc nhất vô nhị, chỉ có chúng con là không như vậy, biết bao nhiêu năm rồi, ba và mẹ vẫn không thể nhận biết được giữa con và chị gái, con sớm đã chịu đựng đủ rồi.”
Ông Lâm kinh ngạc khi nghe thấy cô con gái nhỏ của mình nói ra những ngôn từ này, trong tiềm thức ông ta liếc nhìn qua cô con gái lớn.
Cô chị mím môi, nhàn nhạt nói: “Ba à, cặp sinh đôi chỉ là nhìn trông giống nhau mà thôi, nhưng về các phương diện khác họ không hề giống nhau, và cũng không muốn giống nhau.”
Bố mẹ luôn thích đặt hai chị em họ vào cùng với nhau, chuyện gì cũng phải cùng nhau, nhưng hai người họ lại không thích như vậy chút nào.
Ông Lâm có chút không biết phải cư xử làm sao, ông ta dõi mắt nhìn hai đứa con gái của mình, đôi môi hé mở, mười tám năm nay đột nhiên xuất hiện sự tình này, ông ta thật sự không biết phải nói gì.
Lục Tấn Uyên cắt ngang sự mâu thuẫn và mối bất hoà của một gia đình này: “Ông Lâm, nếu như hai vị thiên kim đã chọn hai bộ trang phục này, vậy phía bên chúng tôi sẽ tăng cường tiến độ tiến hành, sau ba ngày nữa sẽ có người phụ trách đưa hàng tới cửa.”
Ông Lâm cũng không muốn bàn chuyện gia đình trước mặt người ngoài, lập tức dẫn theo hai cô con gái rời đi.
Sau khi họ rời đi, Lục Tấn Uyên tuyên bố trong cuộc thi lần này, Vô Ưu là người giành chiến thắng.
Lan Thúy Vi lúc nãy cũng đã nghe hiểu được lời nói của hai chị em song sinh, cũng hiểu rõ được tại sao bọn họ lại không mình, nhưng cô ta không cam tâm, Vô Ưu có thể giành được chiến thắng lần này, hoàn toàn đều là vì may mắn mà thôi, căn bản không được tính.
Nhưng còn không đợi cô ta kháng nghị, Lục Tấn Uyên tiếp tục nói: “Ngoài ra dự án hợp tác lần này, Lan Thúy Vi rút ra, để người khác thay thế.”
Cô ta trợn to hai con mắt, liền hoảng loạn nói: “Chủ tịch Lục, dựa vào đâu chứ? Cuộc thi này rõ ràng tôi mới phải là người chiến thắng, những lời của cặp đôi song sinh đó anh cũng nghe được rồi, không phải…”
“Đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!