"Điên khùng, nếu như chúng ta không làm như vậy, chờ Đỗ Đức Minh đi tố cáo chúng ta, chúng ta đều phải chết, người không vì mình trời tru đất diệt, kẻ ngu à!" Vương Hạo bắt được tay Lạc Tình Tình đang nổi điên, anh lạnh lẽo nhìn Lạc Tình Tình.
Lời của anh không có sai, nhưng cách giết người bệnh hoạn như thế cô không cách nào tiếp nhận được. Lạc Tình Tình xoay người muốn rời khỏi, cô không thể ở đây đợi chờ nữa, nếu không cô sẽ bị những hình ảnh kia làm cho điên mất. Cô phải rời đi.
"Lạc Tình Tình, tôi làm vậy là đang giúp cô cũng như giúp tôi, tại sao cô lại nổi giận với tôi." Vương Hạo cũng không thường tức giận, đuổi theo Lạc Tình Tình .
Gian phòng, chỉ có một cổ mùi vị hôi thúi, còn trên đất một bãi máu tươi.
Sau khi Giản Nhụy Ái rời khỏi nhà Đỗ Đức Minh, cô đi lang thang khắp nơi, đầu óc của cô vô cùng bấn loạn.
Tại sao vừa phát hiện Đơn Triết Hạo phản bội, còn cô lại suýt chút nữa làm việc đó với Đỗ Đức Minh, rốt cuộc thế giới này đang xảy ra chuyện gì.
Cô lẳng lặng ngồi trên quảng trường, lẳng lặng nghe tiếng róc rách của suối nước, tiếng mọi người trò chuyện với nhau, điều đó giúp cho cô bình tĩnh hơn rất nhiều, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nghe tiếng thở dài của cuộc sống.
Ngay sau đó, một người mặc áo gấu bông xuất hiện trước mắt Giản Nhụy Ái, đứa bé tự tay đưa hai quả bóng cho Giản Nhụy Ái: "Cho cô này."
Giản Nhụy Ái mê man nhìn gấu bông, lại chậm chạp không vươn tay ra, ánh mắt xuất hiện nghi ngờ.
"Đưa cho cô." Gấu bông lại lặp lại câu nói ban nãy.
Cô mới đần độn nhận lấy bong bóng, ngước mắt nhìn gấu bông: "Cám ơn cháu."
"Không cần khách khí, quả bóng này là biểu hiện của niềm vui, hi vọng cô sẽ vui vẻ, không cần cau mày, đừng khóc, lại càng đừng phiền muộn hơn, chỉ cần mỗi ngày đều thật vui vẻ là tốt rồi."
"Tôi không thể vui vẻ được, thật sự thế giới này rất loạn." Giản Nhụy Ái cúi đầu như đưa đám, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng.
Gấu bông nhìn Giản Nhụy Ái một lúc, lại nhìn vẻ ưu thương trên mặt của cô, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh của cô: "Cô có thể đem tôi trở thành thùng rác, đem những oán giận trong lòng kể ra, nói ra tất cả mọi chuyện, có lẽ trong lòng cô sẽ thoải mái hơn."
Giản Nhụy Ái chần chờ mấy giây, nhẹ giọng thở dài: "Ừ, được, tôi thật sự rất khổ sở, tôi thích một người con trai, hy vọng anh không phản bội tôi, thế nhưng anh ta lại lên giường cùng với người bạn gái trước, nó khiến tôi đau lòng mà chạy đến đây, còn suýt chút nữa bị người ta… đang lúc thua thiệt lại gặp nhiều phiền toái chỉ là may mắn thoát nạn mà thôi."
Lúc cô kể xong chuyện này, chú gấu bông chần chờ dừng lại không nói lời nào .
"Này, cậu làm sao vậy." Giản Nhụy Ái lắc lắc gấu bông.
"Nha." Gấu bông phản ứng kịp: "Không có chuyện gì."
Giản Nhụy Ái nhìn gấu bông, những câu nói kia, không giống giọng nói của Đơn Triết Hạo, vậy là người nào.
"Cậu là ai!" Cô đưa đôi mắt hoài nghi nhìn gấu bông.
Chỉ thấy gấu bông chạy trối chết ngẩng đầu lên, Giản Nhụy Ái đứng lên kéo gấu bông lại, cô cũng không biết sức khỏe kia đến từ đâu, cứ nắm lấy tay gấu bông không chịu buông tha, gấu bông bị dọa sợ, cố gắng thoát ra.
"Buông tôi ra, tôi phải đi."
Giản Nhụy Ái không thể bỏ qua cho gấu bông, vì sao người kia lại chột dạ như thế, vì sao không thể để cho cô nhìn mặt, vậy thì càng chứng minh có vấn đề .
"Tôi muốn biết cậu là ai." Cô yêu cầu.
"Không thể." Gấu bông cự tuyệt.
Giản Nhụy Ái không thể không tin, cô nỗ lực phản bác, rốt cuộc cô đã bắt lại được đầu của chú gấu bông, điều cô không ngờ đến là sau khi mở đầu chú gấu bông ra, người bên dưới không phải là Đơn Triết Hạo mà lạ Cụ Duệ Tường.
Tại sao anh lại ở chỗ này, hơn nữa còn ăn mặc thành ra như vậy, mấy vấn đề này cứ vang lên bên tai cô.
Cụ Duệ Tường không nghĩ rằng đầu gấu bông lại tháo ra dễ dàng như thế, trên mặt có chút lúng túng:"Ha ha. . . . . ."
"Làm sao anh lại biết tôi ở đây." Giản Nhụy Ái hỏi.
Chỉ một câu hỏi như vậy lại làm cho Cụ Duệ Tường cứng đờ, mới vừa rồi lái xe đi lòng vòng, vô tình nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi chết lặng ở đây, lại nhìn thấy một người đang mặc áo gấu bông hát ca, nên mới nghĩ ra ý tưởng biến thành gấu bông để dỗ cô vui vẻ.
Muốn hỏi nguyên nhân, anh cũng không biết tại sao mình phải làm như thế.
Dù sao chính là không muốn nhìn thấy cô bị thương: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đến kiêm chức ."
"Kiêm. . . . . . Chức. . . . . . , cười chết người, Cụ Duệ Tường, người của toàn thế giới đều muốn kiêm nhiều chức như anh vậy, anh cũng đừng làm thế. Đường đường là một nhà âm nhạc lớn, mặc trên người quần áo hàng hiệu, làm ra rất nhiều tiền, anh đừng nên gạt người như thế." Giản Nhụy Ái bị cách lấy cớ vụng về của Cụ Duệ Tường làm cho cười ha hả.
"Không tin à! Tôi sẽ để cho cô xem một chút." Cụ Duệ Tường mang theo bong bóng chuẩn bị rời đi, lại bị Giản Nhụy Ái cản lại.
"Được rồi! Tôi tin anh." Giản Nhụy Ái cầm lấy đầu gấu lại rồi ngồi xuống .
Mà Cụ Duệ Tường nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi xuống, cũng đi đến ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, anh không biết vì sao, chỉ là rất muốn chăm sóc bên cạnh Giản Nhụy Ái. Coi như cô đã có một người đàn ông khác ở bên cạnh, anh vẫn muốn ở góc khuất, chuyên tâm làm búp bê vải.
"Cụ Duệ Tường, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Anh đã làm cho tinh thần tôi vui vẻ hơn rất nhiều." Giản Nhụy Ái vuốt đầu gấu bông, nhướng mày nhìn Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường không nói chuyện, chỉ ngồi yên lặng, nhìn vào trong bóng đêm, có lẽ sẽ ngồi như vậy cả đời, đó cũng không tính là chuyện xấu.
"Điện thoại di động của em." Giản Nhụy Ái nhớ đến điện thoại di động của mình, bừng tỉnh hiểu ra điện thoại di động đã rơi trong nhà Đỗ Đức Minh: "Em muốn đi lấy điện thoại di động."
"Tôi đưa em đi." Cụ Duệ Tường nhìn trời khuya, cũng không yên tâm việc để một mình cô đi trên đường lớn.
Hai người ngồi xe đi đến nhà Đỗ Đức Minh, bọn họ vừa đi vào trong nhà Đỗ Đức Minh, lại thấy cửa mở không khóa, còn có mùi hoại tử nồng nặc, tựa như mùi con chuộtchết.
Giản Nhụy Ái bịt mũi, thiếu chút nữa nôn mửa ra, cô nhìn Cụ Duệ Tường, mắt tràn đầy nghi ngờ.
Cụ Duệ Tường khẽ cau mày, giúp Giản Nhụy Ái bình tâm lại, hai người đồng thời đi vào phòng, bên trong không có một bóng người .
Giản Nhụy Ái quét nhìn gian phòng, ép buộc mình không nên suy nghĩ bậy bạ, cô bắt buộc mình phải tỉnh táo, không đúng, rõ ràng Đỗ Đức Minh là người cận thẩn, sao cửa nhà lại không đóng.
Trên sàn nhà có rất nhiều nước màu đỏ, là cái gì vậy, khi cô muốn tới gần lại bị Cụ Dệ Tường kéo ra, cứng rắn nói: "Không nên tới gần."
Cô không hiểu ý nên nhìn Cụ Duệ Tường, thấy khuôn mặt nặng nề của anh, cũng biết này máu tươi, nhất định là có cái gì không hay xảy ra rồi: "Thế nào."
"Tôi nói, cô không cần sợ." Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái, anh nghĩ nên cho cô chuẩn bị tâm lý, có lẽ khi nghe thấy lời nói của anh, cô sẽ bị hù sợ: "Nếu như mà tôi đoán không sai, đó chính là máu của Đỗ Đức Minh."
"Ưmh. . . . . ." Giản Nhụy Ái nghe đến lời nói này, trong nháy mắt sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngũ tạng lục phủ kịch liệt lăn lộn, trốn đi mất, nhưng lại nhả không ra được một lời nói, cho đến khi nôn ọe đến chảy cả nước mắt mới nói: "Tại sao có thể chết như vậy, người nào tàn nhẫn như vậy, có thể giết người, đến thi thể cũng không còn, quá tàn nhẫn."
Cô bị hù đến cả người vô lực, chỉ có thể dựa vào người Cụ Duệ Tường, thân thể chẳng có chút lực chống đỡ, tại sao lại chết như thế, cô không dám tin vào chuyện này, là ai muốn giết Đỗ Đức Minh, biến thái như vậy, nước mắt như những viên chân trâu rơi xuống.
Cụ Duệ Tường quét nhìn gian phòng, nhìn thấy bên cạnh TV có máy thu hình, anh nghi vấn đỡ Giản Nhụy Ái ngồi ở trên ghế sofa, liền đi qua lấy camera qua, ngồi lại bên cạnh Giản Nhụy Ái
Anh tràn đầy nghi vấn nhìn camera, đèn sáng, chẳng lẽ. . . . . .