Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt nhìn Trác Đan Tinh, mới phản ứng "Được!" Vẻ mặt vội vàng hoảng hốt, xoay người đi về phía Quán Nhân Ái, nước mắt lăn dài theo gương mặt.
May mắn, khi cô xoay người Trác Đan Tinh không nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô .
Đêm tối, trong phòng làm việc không mở đèn, Đơn Triết Hạo im lặng ngồi ở trên ghế dựa, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, tay cầm bút máy xoay vòng tròn , bỗng nhiên cửa được mở ra, một tia sáng chói mắt chiếu vào, bút máy bị ném bay lên không trung.
Y Thiếu Thiên chuẩn xác bắt được bút máy, tùy ý liếc nhìn Đơn Triết Hạo, hơi nhíu lông mày lại, anh biết tâm tình Đơn Triết Hạo không tốt, tiện tay bật đèn lên "Tổng giám đốc, chuyện của Lạc Tình Tình đã làm xong, lần này bảo đảm cô ta sẽ không quay về phá hư chuyện tốt của hai người."
Anh đem Lạc Tình Tình ném đến một nơi vô cùng hoang vắng ở Việt Nam, ở nơi đó có mấy trăm cư dân đều là đàn ông, Lạc Tình Tình là một người xinh đẹp, không bị lột da mới là chuyện lạ, quyết định như vậy không phải do Y Thiếu Thiên mà là do Đơn Triết Hạo dặn dò, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng làm cho người ta không rét mà run.
Đơn Triết Hạo mỉm cười châm chọc, Lạc Tình Tình đã dẫm lên ranh giới cuối cùng của anh khiến anh phải đưa ra quyết định dứt khoát với cô ta, nếu không cô ta nhất định sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn .
Cũng phải nói bất luận là thời điểm nào, bất luận là ai chỉ cần uy hiếp đến Giản Nhụy Ái, anh nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn để giải quyết.
Tha thứ cho cô ta nhiều lần, cũng là vì cùng cô ta lớn lên bên cạnh dì Tần, lần này anh sẽ không xuống tay lưu tình nữa "Bốp. . . . . ." Đơn Triết Hạo đem một xấp tài liệu đặt lên bàn.
"Đi giúp tôi điều tra nguyên nhân gây ra tai nạn xe của cha mẹ tôi."
Y Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu, nhìn một chút rồi gật đầu, lạnh nhạt mở miệng nói: "Được, tôi sẽ điều tra rõ ràng."
"Được!" Đơn Triết Hạo nhìn Y Thiếu Thiên rời đi, trong lúc nói chuyện từ đầu đến cuối lông mày của anh đều nhíu chặt khóe môi khẽ nhếch lên cười rét lạnh.
Trong bóng đêm, khắp trời đầy sao lóe lên ánh sáng, rơi vãi lên tất cả các ngóc ngách trên mái nhà.
Ba người ngồi trên tầng thượng của nhà hàng, nơi này chính là chỗ lúc trước Giản Nhụy Ái dùng để giãi bày tâm trạng, chỗ này thật sự tốt vô cùng, đứng ở trên tầng cao, hít thở không khí tươi mát, cả người giống như được thả lỏng rất nhiều.
Giản Nhụy Ái vùi người ở trên ghế, hai mắt xinh đẹp nhìn nhà cao tầng, đối diện là màn hình Led lớn, đang chiếu các quảng cáo, nhìn dàn mỹ nhân tở trên màn hình.
"Anh Quyền Hàn, anh xem người ta một chút, chỉ mới mấy giây không gặp mà như cách ba thu , trong mắt tràn đầy hình ảnh Đơn Triết Hạo, thật là ghen tỵ mà." Trác Đan Tinh cầm đồ uống trong tay, nhìn Giản Nhụy Ái đang thất thần, cố ý nhạo báng nói.
Giản Nhụy Ái bị lời nói của Trác Đan Tinh làm cho xấu hổ, mặt khẽ ửng hồng, cô hờn dỗi nói "Đan Tinh, tớ không có nhớ Hạo?"
"Còn nói không có, hai mắt sẽ không nói dối, chân chân thật thật viết Giản Nhụy Ái đang nghĩ đến Đơn Triết Hạo." Trác Đan Tinh cố ý để tay ở trước mắt khoa tay múa chân nói.
"Cái gì! Tớ mới không có, không được nói bừa." Giản Nhụy Ái vội vàng nói.
Quyền Hàn gắp cho Giản Nhụy Ái một gắp rau muống "Nhân lúc còn nóng ăn đi! Đây là món em thích ăn nhất."
Cử động của anh khiến Trác Đan Tinh vốn đang cười, bỗng nhiên giống như như bị người khác giật mất điều khiển tắt đi vi đi.
Giản Nhụy Ái cười nhìn thấy vẻ mặt không vui của Trác Đan Tinh, đem rau muống bỏ vào trong bát của Trác Đan Tinh “ Tới, Đan Tinh, cậu cũng thích ăn rau muống, mau thừa dịp còn nóng ăn đi."
"Không cần, cậu mau ăn đi!" Vẻ mặt Trác Đan Tinh không vui đem rau muống đẩy lại cho Giản Nhụy Ái, mặc dù cô tự dặn mình không được ghen, nhưng vẻ mặt Quyền Hàn khi nhìn thấy Giản Nhụy Ái, lại khiến lòng cô tràn đầy vị chua.
"Được rồi, không nên tranh cãi, hai người không ăn, anh ăn!" Quyền Hàn ăn một miếng to "Khụ khụ. . . . . ." Trong lúc bất chợt không chú ý, bỗng mắc nghẹn, liều mạng ho khan .
Trác Đan Tinh hoảng sợ, xoa lưng cho anh, thấy anh hết ho mới ngồi xuống.
Bỗng nhiên, mọi người đều dừng phản ứng, ba người nhìn lẫn nhau mấy lần, xì một tiếng bật cười .
"Chúng ta cầm đồ uống đối diện với bầu trời lớn tiếng nói ra tâm sự của mình đi!" Giản Nhụy Ái nắm chặt cái cốc, đứng dậy, đi tới bên cạnh hàng rào chắn, giơ cốc lên, la lớn: "Giản Nhụy Ái, mày nhất định phải hạnh phúc!"
Trác Đan Tinh ấm áp nhìn Quyền Hàn ở đối diện một cái, đi theo.
Quyền Hàn quay qua nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, thấy trên mặt cô nhàn nhạt ưu thương, anh không biết Giản Nhụy Ái bị làm sao? Nhưng cô không nói, anh cũng không muốn hỏi, nếu không chỉ càng làm cho cô thêm đau khổ "Em nhất định phải hạnh phúc!"
Trong lòng anh yên lặng nói thầm nếu không sự nhượng bộ của anh quá không đáng giá rồi.
"Chúng ta đều phải hạnh phúc!" Trác Đan Tinh nhìn trời reo hò.
Ba người đối diện cùng nhìn nhau, bật cười , rất ăn ý nâng cốc lên, nhìn không trung, nhìn khắp trời đầy sao, lớn tiếng hô hào nói: "Chúng ta nhất định phải hạnh phúc."
Âm thanh của bọn họ rất lớn, giống như vang vọng toàn bộ thế giới, cả vùng đất đều vì bọn họ làm chấn động ba thước.
Trên mặt mỉm cười vui mừng, giống như toàn thân đều tràn đầy năng lượng.
Giản Nhụy Ái kéo tay Quyền Hàn lại kéo tay Trác Đan Tinh đến, để cho bọn họ giao tay vào nhau.
Hai người kỳ quái nhìn cô, không biết phải nói gì?
"Anh Quyền Hàn, phải đối xử thật tốt với Đan Tinh, hai người còn có bảo bảo trong bụng, nhất định phải có cuộc sống hạnh phúc." Hiện tại người mà Giản Nhụy Ái quan tâm nhất, chính là hai người bọn họ, bọn họ chính là người thân của cô.
"Nhụy Ái, em nói cho anh Quyền Hàn biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sau khi thử áo cưới lại đột nhiên chạy về? Hơn nữa hốc mắt còn đỏ hồng, cả buổi tối đều là tâm trạng bất an." Quyền Hàn nhìn dáng vẻ này của Giản Nhụy Ái, trong lòng cũng đau đớn, anh hận không thể đem cô ôm vào trong ngực, bảo vệ cô thật tốt .
Hiện tại, anh không làm được, anh đã có Trác Đan Tinh, có đứa bé của bọn họ.
"Không có chuyện gì, em sắp kết hôn, không nỡ rời bỏ hai người, hai người không cần lo cho em, cứ coi như em nổi điên đi." Giản Nhụy Ái mơ hồ nói xong, nhìn thấy bọn họ nghi ngờ liền cúi đầu thấp xuống.
Trác Đan Tinh cũng cảm thấy Giản Nhụy Ái có chút kỳ quái, nhưng cũng không đoán ra kỳ quái ở chỗ nào? Nhìn thấy ánh mắt ấy của Quyền Hàn, trong lòng cô cũng không thoải mái "Được rồi, chúng ta uống rượu đi!"
Quyền Hàn không yên lòng nhìn Giản Nhụy Ái, anh cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa? Chỉ có thể nâng cốc uống hết.
Hai người phụ nữ đối diện nhìn nhau một cái, lại than thở uống rượu.
"Nhụy Ái, sau khi cậu gả đi, phải nhớ cậu cũng có nhà, nhà của cậu chính là nhà của chúng ta, bị uất ức gì thì trở lại, biết không? Tớ cùng anh Quyền Hàn sẽ làm chỗ dựa của cậu" Hốc mắt của Trác Đan Tinh cũng ướt.
Trong lòng cô ghen tỵ với Giản Nhụy Ái, nhưng Giản Nhụy Ái vĩnh viễn là bạn tốt của cô, vĩnh viễn đều là người thân của cô.
Nước mắt Giản Nhụy Ái không khống chế được trào ra, ôm lấy Trác Đan Tinh "Cám ơn cậu, đúng, chúng ta vĩnh viễn đều là người thân, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì? Trong lòng tớ, Quyền Hàn là anh trai, Đan Tinh là chị gái."
"Ừm!" Trác Đan Tinh cứng rắn nói.
Quyền Hàn biết đàn ông không dễ dàng rơi lệ, anh chỉ có thể chớp mắt liên tục, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngăn nước mắt muốn chảy ra.