Giản Nhuỵ Ái nghe Cụ Duệ Tường nói mới chợt nhớ đến Lạc Tình Tình. Đúng rồi Lạc Tình Tình là người mà Vương Hạo thích nhất. Nếu như Lạc Tình Tình nguyện ý giúp đỡ có khi sẽ khiến Vương Hạo nghe lời.
Giản Nhụy Ái kích động bật khóc "Cám ơn anh Duệ Tường. Em biết Vương Hạo thích Lạc Tình Tình ."
"Vậy thì nhanh đi tìm Lạc Tình Tình đến đây" Vương Thiến Như không chút nghĩ ngợi nhìn Cụ Duệ Tường thúc giục.
Giản Nhuỵ Ái rưng rưng nước mắt gật đầu một cái, cầm điện thoại di động goi điện cho Y Thiếu Thiên.
Y Thiếu Thiên nhận được điện thoại của Giản Nhuỵ Ái, tức tốc chạy đến, trên trán cũng mồ hôi, vừa bước vào cửa phòng khách chưa nhìn thấy người đã cất tiếng "Thiếu phu nhân nói có biện pháp gì cứu tổng giám đốc?"
Hắn nghe mọi người nói đề nghị tìm Lạc Tình Tình, trong nháy mắt liền ỉu xìu trầm mặc mãi nửa ngày mới mở miệng nói: "Lạc Tình Tình không chịu khổ được nên đã. . . . . . Đã tự sát."
"Cái gì?" Giản Nhuỵ Ái lảo đảo muốn ngất xỉu rồi, Lạc Tình Tình qua đời rồi thì lấy gì và làm sao để cứu Đơn Triết Hạo?
Cụ Duệ Tường nháy mắt ra hiệu cho Vương Thiến Như đỡ Giản Nhuỵ Ái "Ai biết tin Lạc Tình Tình chết?"
"Không một ai biết, ngay cả tổng giám đốc cũng không biết, là tôi chôn cất cho lạc Tình Tình" Y Thiếu Thiên đáp lại, nhìn Cụ Duệ Tường chợt bừng tỉnh hiểu ra: "Chẳng lẽ. . . . . ."
"Đúng, tìm người giả trang Lạc Tình Tình dẫn dụ Vương Hạo xuất hiện, mà tìm ra vị trí của Hạo." Cụ Duệ Tường phân tích rõ ràng, hơn nữa trước mắt cũng chỉ có thể để Y Thiếu Thiên tìm người giả dạng quyến rũ Vương Hạo còn những chuyện khác cứ từ từ suy nghĩ.
Y Thiếu Thiên vỗ tay "Phương pháp này thật tốt, tôi lập tức làm ngày, phải tranh thủ thời gian cứu tổng giám đốc ra"
Giản Nhuỵ Ái gật đầu "Cám ơn, cám ơn mọi người."
Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy cũng rất thương tâm, nắm tay trấn an : "Tiểu Nhụy, đừng khóc nữa, mắt đã sưng lên nhiều, chúng ta sẽ giúp Tiểu Nhụy tìm được Hạo. Đừng vội."
Vương Hạo ngồi trên ván gỗ, trên bàn bày thức ăn thơm phức, khóe miệng cười cười, nhìn về phía hộc tủ trước mặt nói: "Đơn Triết Hạo, Tổng giám đốc cứ nghỉ ngơi đi ta ăn cơm trước rồi...!"
Đơn Triết Hạo hé mắt, hô hấp càng lúc càng nặng nề bởi vì bị trói giam trong hộc tủ đã hai ba ngày, một giọt nước cũng không được uống đang lâm vào trạng thái mất nước nghiêm trọng.
Xem ra Vương Hạo muốn bỏ cho Đơn Triết Hạo chết đói chết khát!
Vì Giản Nhuỵ Ái, vì Giản Tử Hạo nên Đơn Triết Hạo phải cố gắng chịu đựng cố gắng sống sót..
"Không nghĩ đến đám thuộc hạ của mày thật là chậm hay là không có ai nguyện ý đi cứu mày" Vương Hạo lười biếng nói xong lại cười to giễu cợt.
Vương Hạo mở ti vi lên xem nhưng chuyển kênh mãi mà chẳng có thứ gì muốn xem, đang phiền não muốn tắt TV thì trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh Lạc Tình Tình khiến hắn hoàn toàn sợ ngây người. TV đưa tin Lạc Tình Tình nhà quản lý nổi tiếng.
Hai mắt tức đỏ lửa giận, mình phải chui lủi lo chuyện báo thù, mà Lạc Tình Tình lại nhàn nhã bên cạnh Đơn Triết Hạo đang trải qua cuộc sống thảnh thơi thoải mái.
Chẳng lẽ Vương Hạo hắn lại bị Lạc Tình Tình nói láo lừa gạt. Tốt! Lạc Tình Tình đối với mình bất nhân cũng không được trách người khác bất nghĩa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Y Thiếu Thiên chạy vọt vào biệt thự nhà họ Đơn, sắc mặt nặng nề nói: "Không xong rồi không tìm thấy Lạc Tình Tình chắc là bị Vương Hạo bắt đi rồi."
Giản Nhuỵ Ái đứng lên, sắc mặt tái nhợt nắm tay Y Thiếu Thiên, đối mặt tất cả mọi chuyên có liên quan đến Đơn Triết Hạo liền không còn tỉnh táo, "Làm sao lại xảy ra tình huống đó?"
Lạc Tình Tình là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu như đầu mối phía Lạc Tình Tình biến mất thì sẽ không biết phải làm gì? Đã bốn ngày rồi vẫn không cứu được Đơn Triết Hạo nên sợ về sau ở cũng không cứu được.
"Tiểu Nhụy không nên gấp gáp, tôi đã hứa sẽ giúp em tìm được Hạo, liền nhất định sẽ tìm bằng được cậu ấy " Cụ Duệ Tường bình tĩnh nói.
Giản Nhuỵ Ái gật đầu tin tưởng thực lực của Cụ Duệ Tường bởi anh là người luôn bình tĩnh và tỉnh táo nhất "Có phải anh đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi sao?"
"Đúng thế, tôi đang lo Vương Hạo không bắt cóc Lạc Tình Tình. Bây giờ Vương Hạo làm thế là đúng như kế hoạch của tôi rồi."
Mọi người vẫn đang ngơ ngác chưa hoàn toàn hiểu ý của Cụ Duệ Tường đã thấy anh ta gọi điện thoại: "Tìm vị trí của Lạc Tình Tình cho tôi"
Phía đầu dây điện thoại bên kia lập tức trả lời: "Đã tìm được vị trí của Lạc Tình Tình đang ở trên chiếc xe tải chạy về hướng ngoại, bây giò đã dừng lại ở một ngôi nhà hoang ở ngoại ô"
"Từ nhà họ Đơn đến chỗ đó mất thời gian bao lâu?"
"Nhanh nhất cũng phải mất một tiếng."
"Cám ơn!" Cụ Duệ Tường cúp điện thoại, xoay người nói với Y Thiếu Thiên "Chính tôi đã gắn thiết bị định vị trên người Lạc Tình Tình chờ Vương Hạo động thủ, chúng ta liền có cơ hội bắt được Vương Hạo. Bây giờ có thể bắt đầu hành động được rồi"
"Vâng" Y Thiếu Thiên không khỏi ngạc nhiên với Cụ Duệ Tường, không ngờ được Cụ Duệ Tường luôn luôn kiệm lời lại vô cùng tỉnh táo bố trí mọi chuyện hoàn hảo không chê vào đâu được, trong lòng phấn khởi dấy lên hi vọng."Vậy tôi sẽ sắp xếp người đi cứu tổng giám đốc"
Giản Nhuỵ Ái thấy Y Thiếu Thiên chuẩn bị rời đi lại vội vàng nài nỉ: " Y Thiếu Thiên cho tôi đi cùng đi, tôi cũng muốn đi cứu Hạo."
"Nhưng. . . . . ." Y Thiếu Thiên xoay người nhìn Cụ Duệ Tường, dù sao đây là việc nguy hiểm nên không muốn để Giản Nhụy Ái tham gia, sợ cô gặp chuyện gì bất trắc thì càng khó khăn hơn. Nhưng lại thấy Cụ Duệ Tường gật đầu nên Y Thiếu Thiên đành miễn cưỡng để Giản Nhuỵ Ái đi cùng.
Vương Thiến Như nhìn bọn họ rời đi vẫn không hiểu phải hỏi lại: "Tường, anh biết rõ chuyện này rất nguy hiểm nhưng tại sao lại đồng ý cho Tiểu Nhụy đi như thế?"
"Em cảm thấy Tiểu Nhụy sẽ ngoan ngoãn ở nhà sao?" Cụ Duệ Tường lẳng lặng nói qua.
Để Giản Nhuỵ Ái ở nhà sẽ càng lo lắng và suy nghĩ lung tung còn không bằng để cho Giản Nhụy Ái đi cứu Đơn Triết Hạo. Dù sao Giản Nhụy Ái cũng là người mà Đơn Triết Hạo luôn muốn bên cạnh bảo vệ nhất.
Rốt cuộc, bọn họ cũng chạy tới chỗ ở của Vương Hạo. Y Thiếu Thiên không phải là người giỏi lập kế hoạch hành động nhưng từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm túc nên cũng vô cùng nhạy cảm với những thứ nguy hiểm, quay về phía Giản Nhụy Ái giao phó: "Giản tiểu thư, đợi chút nữa vào bên trong thì hãy luôn đi bên cạnh tôi"
Giản Nhuỵ Ái đang đăm đăm nhìn ngôi nhà, ngơ ngác gật đầu, mọi suy nghĩ đang đặt vào trong ngôi nhà.
Y Thiếu Thiên đá văng ra cửa phòng nhìn thấy Vương Hạo đang gắt gao đè lên người Lạc Tình Tình, ai nhìn thấy cũng biết bọn họ đang làm chuyện gì.
Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt nhìn hình ảnh trong phòng vội trốn phía sau lưng Y Thiếu Thiên.
Vương Hạo nhìn nhóm người Y Thiếu Thiên đứng ở cửa. Thật ra lúc hắn đem Lạc Tình Tình đè ở dưới người mình, cũng phát hiện ra đó không phải Lạc Tình Tình.
Bởi vì Vương Hạo hiểu rất rõ người phụ nữ Lạc Tình Tình, cho nên hắn cũng đoán được Y Thiếu Thiên đã sắp đến.
Vương Hạo không dừng lại việc dang dở vẫn hung hăng đâm vào thân thể Lạc Tình Tình, đem toàn bộ tức giận trút lên thân thể người phụ nữ phía dưới.
Lạc Tình Tình thét lên, muốn đẩy người đàn ông phía trên ra nhưng không cách nào thoát ra được.
"Vương Hạo hãy dừng tay." Y Thiếu Thiên rống to.
"Ha ha. . . . . ." Vương Hạo cười lớn. Từ trên người Lạc Tình Tình bò dậy vẫn không thèm lấy quần áo mặc vào, trên mặt không hề có chút nào lo sợ.
Lạc Tình Tình nước mắt đầy mặt, vội kéo bộ quần áo rách tươm che đậy thân thể, cả người run rẩy sợ hãi.
"Đơn Triết Hạo đang bị mày giam nơi nào?" Y Thiếu Thiên không muốn mất thời gian với Vương Hạo nữa, dù sao càng kéo dài thời gian thì tính mạng Đơn Triết Hạo sẽ gặp nguy hiểm hơn.
"Tao làm sao biết? Không nên dùng ánh mắt kia nhìn tao, nó rất đáng sợ đấy" Vương Hạo cà lơ phất phơ nói.
Y Thiếu Thiên đang vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo lại nghe Vương Hạo trả lời không biết liền nổi giận đưa tay rút súng, lên cò nhìn Vương Hạo: "Nhanh mang Tổng giám đốc Đơn ra đây."