Giữa đêm khuya, bệnh viện khong hề có bất cứ người nào, chỉ có ánh trăng toả ra vầng sáng mờ ảo.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến Giản Nhuỵ Ái không ngủ được, muốn ra ngoài một chút, thừa dịp Quyền Hàn và Trác Đan Tinh đã ngủ, lặng lẽ rời đi.
Gió nhẹ thổi thê lương, thân thể nhỏ khẽ rung, lông mi dài cong vút.
Giản Nhuỵ Ái bước ra khỏi cửa, trên lầu thoáng qua một đôi mắt âm trầm.
Đơn Triết Hạo đứng ngoài cửa sổ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, mày anh khẽ cau, nhận điện thoại.
.....
“Này, Lạc Tình Tình?” giọng nói của anh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Hạo, em muốn nói chuyện với anh một chút, nói xong, em sẽ không làm phiền anh nữa.” Trong loa truyền đến một giọng nói đầy thê lương, thoáng qua đầu Đơn Triết Hạo là chuỗi bệnh tình của cô ta, không cách nào cự tuyệt lời yêu cầu của cô ta.
Trên sân thượng của bệnh viện, bốn phía đều là cỏ cây, hương hoa nhè nhẹ bay trong gió, Lạc Tình Tình mặc một bộ quần áo mỏng manh, gương mặt xinh đẹp, thân thể mảnh khảnh, xem ra càng động lòng người.
“Lạc Tình Tình.” Giọng nói của anh lạnh lẽo đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ánh trăng chíu lên vóc dáng hoàn hảo, lộ ra thân thể to lớn.
Anh nhìn thấy thân thể yếu ớt của Lạc Tình Tình, dường nhưu không thể trụ vững trước gió lớn.
Lạc Tình Tình đột nhiên xoay người, dựa lưng vào ánh trăng, giọng nói của cô trở nên yếu đuối và run rẩy: “Hạo, anh đã đến rồi.”
Đơn Triết Hạo cho là mình quá lạnh lùng, không ngờ nhìn thấy Lạc Tình Tình tiểu tuỵ như thế, tình cảm trong lòng anh vẫn phức tạp. Thấy cô, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy, bởi vì anh đã phụ bạc cô.
Trươc kia anh không có chú ý đến thân thể Lạc Tình Tình, cũng chẳng có gì ngoài liếc cô một cái, rồi để mặc cô phải đối mặt với căn bệnh quái ác, dẫu anh cũng biết thân thể của cô không thể tự mình đối kháng với bệnh tình.
“Hạo, tại sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh lại thay đổi nhiều như thế? Em luôn tự hỏi mình, nếu như em không rời đi, em nói sự thật với anh, Hạo, có phải anh sẽ vẫn ở bên cạnh em không?”
Lạc Tình Tình đi tới trước mặt của anh, trong mắt trang bị đầy đủ thâm tình, cô ngẩng đầu nhìn nah, hốc mắt tràn ngập nước mắt, đôi mắt tạo thành những thỏi óng ánh, chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp.
Thân thể Đơn Triết Hạo cứng lại, im lặng định thần trong vài giây, mới lên tiếng: “Thật xin lỗi, là anh đã phản bội em, anh nợ em, anh sẽ bảo người tim cho em một đội bác sĩ tốt nhất, tới thay anh chăm sóc em, em sẽ khôgn có chuyện gì đâu.”
Lạc Tình Tình không trả lời, thê lương nói: “Hạo, có phải anh cảm thấy em khôgn có tiền chữa bệnh, cho nên mới cho em tiền chữa bệnh không? Trong lòng của anh, em rẻ mạt như thế sao?”
“Em hiểu lầm rồi, anh khôgn có ý như vậy, chỉ là anh muốn cứu sống em, anh không có ý gì khác.” Đơn Triết Hạo giải thích rõ, nhưng không biết an ủi cô như tế nào.
Dù sao anh cũng là người có lỗi với cô.
“Hạo, anh không cần phải giải thích, em hiểu tất cả mọi chuyện đều là lỗi của em, em sai.” Trên mặt Lạc Tình Tình nở một nụ cười thê lương, cô đưa tay nắm lấy tay Đơn Triết Hạo: “Là em tự ý bỏ đi, tất cả đều là lỗi lầm của em, em không có quyền trách người khác, chỉ có thể trách số phận của mình, không được đi theo anh đến suốt cuộc đời.”
“Tình Tình!”
“Hạo, rất lâu không được nghe anh gọi như thế rồi. Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gọi em như thế là khi nào không?”
“Lạc Tình Tình, về sau anh sẽ gọi em là Tình Tình, em đừng khóc, anh sẽ chăm sóc em cả đời.” Đơn Triết Hạo nhớ không sót một chữ.
Ngày bé, bọn họ vô cùng đơn thuần, không hiểu cái gì là cả đời, khong hiểu lời cam kết đó nặng cỡ nào.
Trên mặt Lạc Tình Tình khẽ mỉm cười: “Không ngờ anh còn nhơ srox.”
Tử nhỏ Đơn Triết Hạo đã mất cả cha lẫn mẹ, là bà nội nuôi dưỡng anh, một tay bà gầy dựng công ty Đơn thị, vì muốn cho Đơn Triết Hạo một cuộc sống tốt nhất.
Bà nội biết Đơn Triết Hạo cô đơn, khi đó nữ quản gia trong nhà cũng có một đứa cháu gái, chính là Lạc Tình Tình, ênn bà bảo đứa bé đến chơi cùng Đơn Triết Hạo, từ đó về sau, bọn họ cùng nhau lớn lên.
Trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng qua một tia không đành lòng: “Nhớ, đó là phút giây vui vẻ nhất của chúng ta.”
Anh sẽ không quên, khi bé vì anh không có ba mẹ nên bị gọi là con hoang. Tám tuổi, Đơn Triết Hạo chỉ biết đánh nhau, khi có một đứa bé cầm ly rượu tính đạp vào đầu anh, là Lạc Tình Tình đã chạy ra cản lại, cũng vì thế đẻ lại trên vai cô một vết sẹo.
“Hạo, cảm ơn anh vẫn còn nhớ, như thế đã quá đủ rồi! Hiện tại trong lòng anh đã có một cô gái khác, mặc dù em không cam tâm, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc là em vui rồi, em sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của anh nữa. Hôm nay, tiểu thư Giản đã hiểu lầm em, cho em gửi lời xin lỗi đến cô ấy...”
Lạc Tình Tình nói trong tiếng nấc, nước mắt ướt nhẹp gương mặt, thân thể vô dụng khẽ run rẩy.
“Tình Tình!” Đơn Triết Hạo nhìn vẻ điềm đạm và đáng yêu của Lạc Tình Tình, trong lòng cũng tự nhiên khó chịu, anh bước tới, bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực mình.
“Hạo!” Lạc Tình Tình rúc vào trong ngực của anh, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy thân thể cô.
“Tình Tình, khuya lắm rồi, anh đưa em về phòng!” vài phút sau, anh kéo thân thể cô ra.
Đó là tói quen ngày trước, hôm nay lại không thể để nó thành thói quen.
Khoé mắt Lạc Tình Tình quay sang, nhìn thấy bóng người đang đứng trong góc khuất, khoé miệng nâng lên một nụ cười, nhỏ giọng khóc thút thít, mà Đơn Triết Hạo đứng dưới anh trăng, đưa lưng về phía bóng dáng kia.
“Hôn em!” Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo: “Hôn em, hãy cho em một nụ hôn ly biệt, em đủ thoã mãn rồi, Hạo, chỉ cần một lần, một nụ hôn thôi. Nó khó khăn đến thế sao?”