Thời gian nghỉ ngơi.
Giản Nhụy Ái cầm Ngọc Quan Âm trong tay. Mấy năm không thấy Ngọc Quan Âm. Hình như nó đã cũ đi rất nhiều. Nhưng nó vẫn chẳng thay đổi gì cả. Trong lòng cô xúc động, chẳng từ ngữ nào có thể hình dung được cả.
‘phù phù’ Giản Nhụy Ái nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo. Giọng nói mang theo sự cảm kích. Rưng rưng nghẹn ngào: "Cám ơn anh. Cám ơn anh đã giúp em lấy lại nó. Di vật của ba mẹ em. Cám ơn anh. . . . . ."
Thân thể Đơn Triết Hạo rung động. Giản Nhụy Ái rất ít khi chủ động bày tỏ yêu thương với anh. Bàn tay to lớn của anh vuốt ve sống lưng của cô. Đem cô ôm thật chặt. Tựa hồ như đang trong chốn không người. Hai thân thể hòa thành một thể.
Đơn Triết Hạo rất thích cảm giác ôm cô. Trên người cô có một mùi thơm như vị lúa non. Ánh mặt trời nhiều sắc màu khiến cho lòng anh bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Đã qua giai đoạn đầu của tiệc bán đấu giá. Hiện tại chúng ta nghênh đón giai đoạn thứ hai. Đó chính bán đầu giá những món đồ của mọi người mang đến. Có ai nguyện ý vì buổi từ thiện này mà bỏ chút sức lực không. Nào, chúng ta cùng nhau trợ giúp cho những đứa trẻ nghèo khó đi." Người chủ trì mỉm cười dẫn dắt câu chuyện. "Bắt đầu."
"Tôi." Theo giọng nói vang lên. Một cô gái cao, gầy nhưng rất xinh đẹp. Mặc chiếc đầm tím bó sát cơ thể. Vừa xuất hiện đã khiến cho cơ thể những vị khách nam bị đốt nóng.
Cô thong dong bước lên đài. Mỉm cười đối mặt với mọi người bên dưới. "Chào mọi người. Tôi xin đưa đến buổi đấu giá sợi dây chuyền ngọc trai này. Nó gắng liền với câu chuyện xưa, một cuộc tình rất đẹp. Về hai người đã từng rất yêu thương nhau. Gặp phải sự phản đối của người trong gia đình. Mà chế tạo ra sợi dây chuyền có một không hai trên thế giới. Tôi đem nó đến đây quyên góp. Hi vọng có thể giúp được cho những đứa bé đang thương."
"Cám ơn vị tiểu thư xinh đẹp đây. Sự thiện lương và tốt bụng của cô nhất định có thể giúp được các bé nhỏ. Giá khởi điểm là năm mươi vạn. Mỗi lần giơ bảng tương đương với mười vạn."
"Năm mươi vạn." Một người đàn ông đẹp trai hô.
Giản Nhụy Ái đưa tay vuốt ve túi xách của mình. Cô mở túi ra, nhìn thấy móc chìa khóa xinh đẹp. Đó là do chính tay mẹ của cô đã dùng kim chỉ khâu nên, nó mang hình dáng một đứa bé. Đứa bé này rất giống cô.
Cô quyết định đem món đồ nhỏ này quyên góp. Cô muốn thể hiện một phần tâm ý của mình đối với những đứa bé đáng thương. Ký ức không nhất định phải đặt nó trong tay. Đưa nó ra ngoài sẽ càng có ý nghĩa hơn.
"Hạo. Em muốn. . . . . ." Giản Nhụy Ái dùng giọng mũi để nói. Khi thấy anh đi vào bên trong.
Bàn tay nhẹ vuốt những sợi tóc của cô. Động tác rất nhỏ mang đầy tính nhẫn nại. Anh cúi người hôn lên những sợi tóc ấy. "Đi đi. Anh ủng hộ em."
Giản Nhụy Ái cầm bức tranh thêu con nít trong tay lên, dùng sức gật đầu, nụ hôn của anh như có ma thuật, xuyên qua cơ thể cô. Cho cô có thể một động lực lớn
Tay cô nắm lấy bức thêu, bước lên đài. Trong lòng có chút hoảng sợ. Ánh mắt hốt hoảng nhìn Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo gật một cái, mỉm cười, khích lệ cô
"Vị tiểu thư xinh đẹp này. Xin hỏi cô đưa đến buổi đấu giá này vật phẩm gì." Người chủ trì nhìn thấy Giản Nhụy Ái. Cô nhất định là bạn gái của Đơn Triết Hạo. Nếu không Tổng giám đốc Đơn sẽ không bỏ ra ba mươi vạn mua Ngọc Quan Âm cho cô đâu. Vì thế người chủ trì cũng không dám chậm trễ.
"Một móc chìa khóa hình đứa bé." Giản Nhụy Ái nhỏ giọng nói
Người chủ trì sửng sốt. Cho là lỗ tai mình xuất hiện vấn đề. Nhìn móc khóa kia mới biết đó là Sự thật. Trên mặt cô không nhịn được mà mỉm cười: "Tiểu thư xinh đẹp. Cô đã đưa đến buổi đấu giá một vật độc nhất vô nhị."
Mọi người phía dưới châu đầu ghé tai cùng nhau thảo luận. Thậm chí còn có người cố ý cười lớn.
Giản Nhụy Ái đưa hai mắt vô tội nhìn mọi người, nắm chặt cái móc khóa trong tay, lúng túng chẳng biết dùng ngôn từ gì để hình dung, môi múm chặt đến mức lộ ra tia máu.
Cô biết người khác đều mang đến đây dây chuyền ngọc trai, vòng tay. . . . . . Còn cô chỉ là bức tranh thêu hình đứa bé. Chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo. Cô muốn thoát khỏi đây ngay bây giờ.
Sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống, híp mắt lại, ho khan mấy tiếng.
Mỗi người nghe ra ý nhắc nhở của Đơn Triết Hạo. Cũng biết có ý gì. Lập tức im lặng không dám nói thêm gì nữa. Dù sao đây cũng là ông chủ của tập đoàn Đan Thị, chẳng ai dám chống lại anh cả.
Người chủ trì lấy lại tinh thần, hỏi. "Tiểu thư. Cái móc khóa hình đứa bé này. Thật là một vật đặc biệt. Có thể cho chúng tôi biết ý nghĩa của nó không ạ?."
Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Cắn môi nói. "Lúc còn rất nhỏ, ba mẹ tôi đã qua đời. Nên mọi người đưa tôi đến Cô Nhi Viện. Đây là di vật duy nhất mẹ để lại cho tôi. Cũng là quà tặng cuối cùng mẹ tặng tôi.
Các người nghĩ đây chỉ là cái móc khóa bình thường. Nhưng với tôi bức tranh thêu hình đứa bé này bao hàm rất nhiều tình cảm. Cũng là vậy lưu giữ ký ức của tôi từ nhỏ đến lớn. Hôm nay, tôi đưa nó ra với hy vọng dùng nó để giúp đỡ cho các bé đáng thương. Để cho các bé vượt qua niềm đau và có một cuộc sống hạnh phúc."
Trong nháy mắt, người phía dưới trở nên an tĩnh. ‘tích tích’ mấy giây trôi qua. Lại có những tiếng xôn xao. Rồi lại thêm một trận bàn bạc.
Đôi mắt thâm thúy của Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái đau lòng thay cô. Mỗi câu cô nói đều dung nhập vào nội tâm của anh. Trong lòng anh lại trở thành một động lực lớn.
Buổi tối nay, giúp anh hiểu Giản Nhụy Ái hơn rất nhiều. Cô lương thiện, cô có một tuổi thơ đáng thương. Mỗi việc cô làm, lời cô nói đều khiến anh đau lòng.
Bảo vệ cô, chăm sóc cô, yêu mến cô. Trong lòng anh lặng lẽ thề.
"Đoạn văn này cảm thật động lòng người. Tôi cũng không biết nên ra giá như thế nào. Thôi thì tùy mọi người vậy."
"Mười triệu. . . . . ." Có người giơ tay lên. Hô.
Giản Nhụy Ái không thể tin được nhìn người vừa ra giá. Anh ta không phải là Đơn Triết Hạo mà là một người xa lạ. Không nghĩ đến bức tranh thêu đứa bé này lại có giá cao thế. Đúng là hù dọa cô à nha.
Đơn Triết Hạo nâng lên nụ cười. Anh hiểu Giản Nhụy Ái chính là chẳng giống với mọi người, luôn đặc biệt tỏa sáng trong mọi hoàn cảnh.
Cuối cùng, chiếc móc khóa kia cũng mang về số tiền cao nhất trong buổi đấu giá. Bức tranh thêu hình đứa bé được chốt giá là năm mươi triệu.
Trở lại biệt thự. Hoạt động cả đêm, khiến cho cô kiệt sức. Cứ thế nằm trên giường rồi nhắm mắt lại.
Giản Nhụy Ái cảm giác dường như thân thể mình được bao bọc bởi nước. Còn có một bàn tay dịu dàng chạy trên người cô. Bàn tay? Cô mở mắt lồng ngực cường tráng của Đơn Triết Hạo hiện ra trước mắt của cô.
Cô nhìn rõ động tác của hai người bọn họ. Hai người cùng nằm trong bồn tắm, mà bàn tay to của anh không an phận mà vuốt ve cơ thể của cô.
"A. . . . . ." Giản Nhụy Ái hơi đỏ mặt. Kinh ngạc thét lên.
"Tại sao có thể như vậy." Giản Nhụy Ái bỏ tay của anh ra. Không cẩn thận đụng phải vật bên dưới của anh. Ngay sau đó quay mắt đi nơi khác. Sắc mặt hồng như quả cà chua.
Khóe miệng Đơn Triết Hạo nở ra nụ cười gian. Trong mắt mang theo vị cưng chiều.
Bàn tay to lớn của anh cầm lấy cổ tay của cô. Kéo cô đến cạnh mình. Cốc một cái nhẹ lên đầu cô. "Cô gái ngốc. Nó là của em. Em cứ sờ đi. Đụng. . . . . . Cũng mặc cho em xử trí."
Giản Nhụy Ái rút tay của mình về. Gương mặt càng đỏ hơn, hét lên: "Hạo. . . . . ." Tim cô đập liên hồi, mặt nóng lên, quay đầu ra chỗ khác
Giản Nhụy Ái dụ người như thế. Khiến thân thể Đơn Triết Hạo càng căng thẳng. Ngọt lửa được khơi dậy. Bàn tay bá đạo ôm lấy đầu của cô. Đầu lưỡi nóng bỏng chiếm cứ lấy cơ thể cô. Chiếm lĩnh đôi môi Giản Nhụy Ái.
Cô chỉ có thể mềm mại phối hợp với anh. Lỗ mũi phát ra tiếng rên rỉ nhàn nhạt.
"Đứa bé ngoan. Để cho anh yêu thương em." Cô gái bên cạnh là người có thể đẩy dục vọng cơ thể anh lên mức cao nhất.
Thân thể Giản Nhụy Ái từ từ hòa tan vào trong cơ thể anh. Đôi tay trắng noãn của cô quấn lấy cổ anh. Ý loạn tình mê, đáp trả anh một cách vụng dại. Từ từ trầm luân cùng Đơn Triết Hạo.
Hai người ở trong bồn tắm. Động tác kích tình cộng thêm dùng nước ấm áp. Dục vọng tràn khắp căn phòng. Ánh sáng dịu dàng chiếu sáng cơ thể bọn họ.