“Tiều Mễ, từ lúc cô bắt đầu công việc đến giờ….” một gã đàn ông béo ú đeo một cặp kính mắt màu đen nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt mình: “Cấp trên như tôi đối xử với cô như thế nào?”
“Chủ biên, anh rất tốt, anh cũng rất quan tâm đến tôi.”
Cô gái đang đứng trước bàn làm việc cao khoảng 1m6, mặc một chiếc áo thun đơn giản, mặc một chiếc quần jean rách. Mái tóc dài
bồng bềnh giống như tảo biển, phần tóc mái xoăn tự nhiên phủ xuống hai bên gò má, thoạt nhìn giống hệt như một con búp bê.
“Nếu đã như vậy thì cô hãy nghe tôi khuyên một lời, đừng lãng phí thời gian với Lâu Thiên Khâm nữa có được không?”
Cô gái ngạc nhiên trợn tròn mắt, không ngờ rằng mới sáng sớm mà chủ biên đã cho gọi mình đến để nói về chuyện này.
“Chủ biên, tối qua suýt nữa là tôi đã chụp được hình anh ta đi chơi riêng với nữ minh tinh kia rồi, nếu
như không phải….”
Chủ biên vốn dĩ muốn bình tĩnh bàn bạc với cô lúc bấy giờ bỗng nhiên nổi trận lôi đình.
“Không được lãng phí thời gian nữa, không được lãng phí thời gian nữa, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần thì mới chịu nghe lời hả? Tôi đã thay cô gánh vác giấu nhẹm chuyện hôm qua cô đi xe điện trên đường cao tốc rồi, cô còn muốn gì nữa?”
“Chưa săn được ảnh của Lâu Thiên Khâm, tôi thề không giờ bỏ cuộc.” Ánh mắt của cô gái thể
hiện rõ ràng một lòng tin và sự kiên định hoàn toàn trái ngược với tính cách của mình.
“Những nhà báo của ngành giải trí lớn trên toàn cầu đều muốn săn ảnh của cậu ta, còn cô là cái thá gi?” Tên chủ biên béo đưa tay chỉ vào tấm chứng nhận vinh dự đang treo tên tường: “Tổ trường tổ một vào làm việc cùng một ngày với cô, mà người ta đã mua được nhà rồi, còn cô thì sao?”
“Chủ biên….tôi đã chuẩn bị đủ tiền đặt cọc rồi đó.” Khương Tiểu Mễ thỏ thẻ nói. Mặc dù tiền kiếm
được không nhiều bằng tổ một, nhưng cũng là tích góp từng đồng một cho đến bây giờ.
“Im ngay cho tôi!” Vị chủ biên chặn lời không chút do dự: “Tổng công ty đã thất vọng về cô đến đỉnh điểm rồi, nếu như còn tiếp tục cố chấp thì đến cả tôi cũng không thể giữ cô lại được nữa.”
Cô gái dường như đã bị câu nói ấy chọc giận, cô không chấp nhận yếu kém mà lễ phép đáp lại: “Lúc đầu là ai đã nói: không sao đâu, cứ làm những gì mình thích, mà bây giờ lại nói như thế này, làm người không thể không để ý
đến lương tâm, chủ biên đại nhân thân yêu à.”
“Lương tâm? Cô còn có mặt mũi nói chuyện lương tâm với tôi, từ lúc làm cấp trên của cô, tôi đã mua mấy chục hộp thuốc trợ tim rồi, cô bị đình chỉ công việc, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Không có xe điện, Khương Tiểu Mễ đành phải đón xe bus đi về nhà.
Đường về nhà xa xôi, cô buồn bã quay đầu nhìn ra cảnh vật bên
ngoài cửa kính, dòng người lướt qua trước mặt, dòng xe, dòng đường, đến lúc xe đứng bên vạch đường chờ đèn đỏ, một đỏi tình nhân nắm tay nhau thân mật, cô gái tựa đầu lên vai chàng trai, đưa cốc trà sữa lên đến miệng của chàng trai.
Là ảo giác sao?