Tưởng Húc Đông lắc đầu nói với biểu cảm vô cùng quả quyết: “Không thể nào, ông chủ tuyệt đối không nói những lời như vậy.”
Hoàn Nhan Gia Thái gậtt đầu đồng ý: “Đúng vậy, nhất định không phải là ông chủ của chúng ta”.
Khi bọn họ đang đoán thử xem rốt cuộc đối phương có ý gì thì điện thoại lại vang lên.
Ting ting ting…tiếng tin nhắn liên tục đã lấp đầy căn phòng làm việc trống trãi, Phong Giác khua tay nói vệ sĩ: “Đưa họ ra ngoài”.
Khi những người kia rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại 3 người bọn họ.
“Híttt…” Hoàn Nhan Gia Thái hít một hơi thật sâu, trời ạ, chắc là anh ta đang nằm mơ, nếu không thì làm sao có thể thấy được thần thái của ông chủ?”
Thân hình khiến người ngưỡng mộ, cơ bắp chắc như thành luỹ … Lâu Thiên Khâm giống như bức tranh sơn dầu của thế kỷ trước – Người chụp ảnh đã nắm bắt được ưu thế của điểm sáng, làm nổi bật lên vẻ đẹp của một loai sức manh.
“Nếu như ông chủ biết được cậu đang lưu giữ những tấm ảnh chụp anh ta như thế này, anh ta sẽ như thế nào?”
Phong Giác rùng mình, cái giá của của việc lưu lại bộ sưu tập này có vẻ hơi đắt: “Đúng vậy, mau xóa đi.”
Ngay vào lúc mọi người đang tập trung xóa ảnh, Lâu Thiên Khâm lại gửi đến một tin nhắn thoại, Phong Giác run tay ấn mở nó.
“Mấy anh em, lầm đường lầm lối
chứ đừng lầm lỡ, lên mạng thả cho tôi một like đi nào, yêu mọi người… moa moa.” Giọng nói cứng nhắc vừa nghe là biết không bình thường, giống như học sinh tiểu học đọc thuộc lòng vậy, có thể tưởng tượng ra được Lâu Thiên Khâm nhất định bị ép nói ra những lời như vậy rồi.
Tưởng Húc Đông ấn vào phím gọi: “Ông chủ, anh hiện tại như thế nào?”
Ding dong, ding dong… điện thoại không ngừng reo.
Nghe thấy âm thanh, Lâu Thiên
Khâm bừng tỉnh, anh ta liếc mắt qua lại và mừng thầm trong lòng, may mà không có số điện thoại liên lạc với Phác Thế Huân.
Khương Tiểu Mễ lấy tên trong danh sách liên lạc và kết bạn hết tất cả, có người chấp nhận có người không chấp nhận, sau đó gửi những tấm ảnh đã chụp được cho tất cả người đã chấp nhận kết bạn, cô ấy còn đăng khắp mạng xã hội, không bỏ qua một cơ hội nào để chọc tức anh ta.
Lâu lão gia đang tận hưởng kỳ nghỉ ở Châu Âu bởi vì lệch múi giờ nên vô tình nhìn thấy ảnh mà
con trai gửi phải uống liền hai viên thuốc huyết áp mới có thể bình tĩnh lại.
“Con đổi sang làm người mẫu khi nào vậy?” Lâu lão gia gửi một tin nhắn thoại tới.
Khương Tiểu Mễ nghe xong cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, cầm điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt Lâu Thiên Khâm: “Này, bố anh hỏi anh kìa.”
Lúc này, ánh mắt của người đàn ông lộ ra nét căm phẫn đáng sợ đến mức có thế phá huỷ mọi thứ.
“Cô muốn tôi trả lời thế nào?”
Ngay cả “moa moa” cũng nói rồi, còn có lời nào được hơn đây?
Khương Tiểu Mễ nghĩ ngợi: “À, cứ trả lời là…oppa, thân hình con có đẹp không?”
Vừa chuẩn bị ghi âm, màn hình điện thoại bỗng tối sầm, Khương Tiểu Mễ ngạc nhiên: “Ây, sao lại cúp rồi?”
Lâu Thiên Khâm thở phào một hơi: “Hết pin rồi.”
“Sạc điện thoại đâu?” Cô đưa tay ra hỏi.
Lâu Thiên Khâm cảm thấy bất lực trước sự ngu ngốc của cô ta: “Cô nghĩ là tôi sẽ mang theo sạc điện thoại sao?”
Khương Tiểu Mễ thất vọng vô cùng, phí sức như vậy để trói anh ta lại, lẽ nào lại kết thúc như vậy sao?”
“Mất tín hiệu rồi.” Dựa vào tín hiệu điện thoại để dò tìm phạm vi, nhưng mới tiến hành được một
nửa thì điện thoại bỗng nhiên mất tín hiệu, dò tìm cũng bị dừng lại vào phút cuối cùng.
Phong Giác vội vàng nhét điện thoại vào túi quần: “Có phải là bị phát hiện rồi không?”
“Không thể nào, chúng tôi dùng vệ tinh định vị thì đối phương không thể phát hiện ra được, chỉ có một khả năng là điện thoại đã bị tắt.”
Tưởng Húc Đông đưa tay vò đầu: “ông chủ trước nay không mang
theo sạc điện thoại.”