Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

“Tôi đây cực khổ lâu như vậy, không dễ dàng gì mới mua được một cái máy ảnh mới như vậy? Anh thì hay rồi, đạp một phát nát tan, hại tôi không thể tốt nghiệp được, không lấy được bằng…cuối cùng chỉ là thợ săn ảnh mà thôi”.
Sau khi nỗi uất ức trong lòng được nói ra, Khương Tiểu Mễ dường như sụp đồ, cô yếu ớt dựa vào thành giường, đôi mắt rưng rưng, lẩm bẩm nói: “Giấc mơ của tôi cũng bị tan thành mây khói kể từ đó”.
“Cô là thự săn ảnh ư?”
“Nhờ phúc của anh mà tôi mới bị đình chỉ công việc”.
Lâu Thiên Khâm cười khẩy. Nói như vậy thì cho dù hôm nào cô ta đi trên đường rồi đạp phải đinh thì lỗi cũng do anh à?
Lúc đó điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Khương Tiều Mể không để ý, điện thoại reo vào lúc sáng sớm, thường là các cuộc gọi quấy rối.
Chuông reo rất lâu cuối cùng
cũng ngừng lại.
Nhưng mà ngừng được bao lâu, thì chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Lúc này không phải là quấy rối, mà là chủ biên gọi tới.
5:30 sáng, sớm như vậy mà chủ biên gọi điện cho mình để làm gì?
Với những nghi nghờ, Khương Tiểu Mễ lướt điện thoại một cái, bên trong lập tức truyền ra âm thanh gào thét quen thuộc: “Làm cái gì mà lâu như vậy vẫn không bắt máy?”
Nghe âm thanh giống như lên cơn khi mới ngủ dậy.
Khương Tiểu Mễ rụt vai lại trả lời: “ Tôi… tôi không nghe thấy”
Chủ biên ở đầu kia im lặng một
lúc: “Tôi có tin tốt muốn nói với
-‘‘11 cõ .
Với Khương Tiểu Mễ mà nói, tin tức có tốt đến đâu thì đối với cô cũng chẳng có tác dụng gì”.
“Còn nhớ lần trước tham gia cuộc thi ảnh không?”
Khương Tiểu Mễ “ừm” đại một
tiếng.
Hình như là vào năm ngoái, công ty có hợp tác với một thương hiệu quốc tế tổ chức cuộc thi nhíp ảnh, để khuyến khích nhân viên tích cực tham gia, công ty hứa rằng, hề người nào gửi tác phẩm đều sẽ được thưởng 300 nhân dân tệ.
Để có tiền, Khương Tiểu Mễ nộp đại một bức ảnh, sau đó thì không rõ nữa.
Nhưng mà có liên quan gì đến cô?
“Chúc mừng cô Tiểu Mễ, cô đạt giải tư,bây giờ họ muốn mời cô sang Pháp tham dự lễ trao giải ,Tiểu Mễ, cô có còn ở đó khống?”.
“Đây là…thật sao? Anh anh không nhầm chứ?”
Có hơn hàng ngàn tác phẩm đăng ký tham gia, cô không dám tin rằng mình có thể may mắn như vậy, bản lĩnh của bản thân lại nồi bật xuất chúng đến vậy.
“Sáng sớm không lo ngủ mà còn bịa chuyện lừa gạt người khác nữa”.
“Haha…hahaha…” ước mơ là một thứ mà khi ta càng xem trọng nó thì nó càng rời ra thực tiễn, cô vừa mới thuyết phục bản thân mình phải nhìn nhận rõ hiện thực, thế mà ông trời lại tiếp tục cho cô một tia hi vọng.
Nước mắt cô tuôn rơi, không biết vì quá đau buồn, hay là vì quá vui mừng mà khóc. Tóm lại, Lâu Thiên Khâm thấy vậy vô cùng khó hiểu.
Phía bên kia đầu dây chủ biên cho rằng cô đã quá khích: “Cảm thấy cuộc sống đạt đến đỉnh cao rồi phải không?”.
Khương Tiểu Mễ nhìn qua Lâu Thiên Khâm, mặt buồn rười rượi, đỉnh cái cái con khỉ á.

Nhấn Mở Bình Luận