Mọi người đã nhìn thấy hi vọng: “Dần đường.”
Một nhóm người đi đến trước cửa của một căn phòng dưới tầng hầm.
Do quá lâu không có ánh mặt trời nên trên tường bám đầy rêu xanh đen, Phong Giác bịt mũi lại, bộ dạng tỏ vẻ không thể chịu được nữa: “Đứng ngơ ra đó làm gì hả? Đạp đi.”
Vệ sĩ nghe theo mệnh lệnh, giơ chân đạp mạnh mấy phát vào tấm cửa sắt yếu ớt, “cheng”, tấm cửa đập vào tường dội lại lắc lư
vài lần.
Phong Giác xông vào đầu tiên.
“Ông chủ.” Vừa hét xong một tiếng, Phong Giác bị sững người lại, vội vàng quay lại gọi những người bên ngoài: “Tìm thấy rồi.”
Những người khác thấy vậy liền vội vàng xông vào, cũng giống như Phong Giác, sau khi xông vào tất cả như đều biến thành tượng đá.
Phong Giác đột nhiên ngưỡng mộ Tưởng Húc Đông, quả nhiên người có tầm nhìn xa trông rộng,
không cân gọi cũng tự chạy vào.
Đôi mắt tự nhiên nhìn vào bộ dạng vô cùng thảm thương của Lâu Thiên Khâm, Phong Giác hít một hơi thật sâu, Chúa ơi.
Tưởng Húc Đông vội vã chạy qua đó, nhanh chóng cởi chiếc áo vest bên ngoài ra khoác lên cho Lâu Thiên Khâm, Hoàn Nhan Gia Thái cũng giúp cởi sơ mi và cà vạt ra.
Phong Giác chau mày, đây không phải quá rõ ràng sao? ông chủ còn thiếu một cái quần.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh bản thân mặc một bộ vest với phần thân trên thẳng thớm nhưng lại mặc một chiếc quần đùi bên dưới.
Phong Giác khó khăn nuốt nước bọt: “Ông chủ, tôi lập tức tìm cho anh một cái quần.”
Nói xong, anh ta chạy nhanh như bay ra khỏi tầng hầm.
Hoàn Nhan Gia Thái tìm trong nhà bếp có một cái kéo, xẹt xẹt vài nhát, Lâu Thiên Khâm vừa lấy lại được tự do liền lập tức ngồi dậy.
Anh ta cử động cổ tay đã bị tê đến nỗi hầu như mất cảm giác của mình, biểu cảm vô cùng đáng sợ: “Đi tìm ngay một kẻ săn ảnh tên Khương Tiểu Mễ.”
“Vâng.” Ngay sau khi nhận lệnh, Tường HúcĐông liền gọi điện thoại phân phó hành động.
Khương Tiểu Mễ, cái tên nghe có vẻ cũng khá đáng yêu, chỉ tiếc rằng là…một kẻ đoản mệnh.
Phong Giác quay trở lại, cầm theo một chiếc quần đen trong tay, anh ta dè dặt cẩn thận đưa đến: “Ông chủ, anh xem có vừa không.”
Lâu Thiên Khâm không nói một lời mà cầm lấy, thấy ba người họ
không có ý định rời đi liền xị mặt ra: “Các cậu muốn xem tôi thay
đồ à?”
“Ấy…..Không có.” Phong Giác
lắp ba lắp bắp nói.
Sau khi ba người kéo nhau rời đi, Lâu Thiên Khâm mới lộ ra biểu cảm đau đớn mà mình đang cố chịu đựng, cơ thể anh đã bị “ướp” tương ớt cả mấy tiếng rồi, không biết là có bị làm sao không nữa, mà thôi kệ, thoát khỏi nơi này trước rồi tính tiếp.
Mẹ kiếp, đợi đến lúc bắt được cô thì tôi sẽ nhét ớt ma vào trong
mồm cô.
Cái bóng của anh dưới anh mặt trời chẳng khác nào một con mãnh thú vô cùng nguy hiểm, con mãnh thú ấy có thể xé xác con mồi mà nó đã ngắm chuẩn bất cứ lúc nào.
Lâu Thiên Khâm quay đầu nhìn lại tầng hầm đã giam cầm mình suốt sáu tiếng đồng hồ, anh lộ ra một nụ cười hiểm ác: “Đi thôi!”
Chiếc xe sang trọng dừng lại bên đài phun nước, Phong Giác là
người đầu tiên bước xuống xe, sau đó lập tức đến dìu Lâu Thiên Khâm, nhưng đã bị một cái liếc mắt của người đứng sau làm cho thụt tay lại…suýt nữa thì quên, ông chủ là người rất sĩ diện.
Những bóng đèn thủy tinh phát ra một thứ ánh sáng lành lạnh, bốn vách tường cao vun vút ngã bóng trên tấm thảm dưới mặt đất, trên hai mặt tường của hành lang dài và rộng kia treo đầy những bức tranh nổi tiếng của thế kỷ trước.
Nơi này chỉ là một trong những nơi nghỉ chân của Lâu Thiên Khâm mà thôi, còn nhà của anh
nằm tận khu vực Bắc Áo, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa cho nên đành phải chọn dừng lại ờ nơi này.