Lúc trên máy bay chẳng thể ngủ được cho nên vừa ngồi lên xe là Khương Tiều Mễ đã ngáy khò khò, đánh một giấc cho đến tận khách sạn.
Khách sạn là do công ty bỏ tiền ra thuê, khách sạn cũng thuộc hạng cao cấp. Khương Tiểu Mễ kinh ngạc quan sát xung quanh, màu nền của khách sạn là màu vàng kim, khắp nơi đâu đâu cũng ngập tràn những cảnh tượng
mang đậm màu sắc của nước ngoài, một luồng hơi mê đắm lòng người phả vào trong mặt, âm thanh của đài phun nước, đèn treo thủy tinh…trong phút chốc khiến cô muốn được mặc một chiếc đầm, trở thành một mỹ nhân hầu quạt.
Sau khi làm xong thủ tục xác nhận, chủ biên nhét vào tay cô giấy mời tham dự: “Đừng làm mất, nếu không thì không vào trong đó được đâu.”
Làm sao cô dám đánh mất nó chứ, cô cẩn thận cất giấy mời cùng với hộ chiếu, sau đó vỗ vỗ
“Được rồi.”
Chủ biên nói: “Tôi đến hội trường xem thử đã, cô ờ lại khách sạn nghỉ ngơi đi, tối về cùng nhau ăn tối.”
“Ok!”
Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp dẫn cô đến thang máy, còn tận tâm nhấn thang máy giúp cô nữa.
“Cảm ơn!” Khương Tiểu Mễ gập người cung kính đáp lễ, nhưng nghĩ lại đối phương là người
nước ngoài, căn bản không thể hiểu được tiếng trung quốc, mà tiếng anh của cô vô cùng tệ, còn tiếng pháp thì khỏi phải nhắc đến, thế nên chỉ đành mỉm cười biểu ý cảm ơn.
Quẹt thẻ bước vào phòng, Khương Tiểu Mễ đặt hành lý xuống, cô hoan hô bổ nhào đến chiếc giường rộng rãi vô cùng thoải mái.
Thật sướng quá đi.
Đây có lẽ là khách sạn tốt nhất mà cô từng ở, không có khách sạn nào tốt hơn nữa.
Cô vốn muốn tham quan một tí rồi đi ngủ, chỉ có điều mới xoa nhẹ vài cái lên chiếc chăn thì cơn buồn ngủ lại kéo đến, thôi vậy, ngủ dậy rồi tham quan sau cũng được.
Lúc này cô không hề biết rằng Lâu Thiên Khâm đang ờ tầng trên của khách sạn mà cô đang ở.
Máy bay tư nhân không cần phải quá cảnh mà trực tiếp bay đến Paris luôn, vậy nên đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian khi đến đây.
Trong căn phòng tổng thống trên
tầng cao nhất của khách sạn, lúc này người đàn ông ấy cầm trên ly rượu vang trên tay đang đứng trầm tư trước cửa sồ.
Tấm kính trong suốt phản chiếu lại hình ảnh người đàn ông đang khẽ nhếch môi.
Phong Giác cuối cùng cũng thấy người đàn ông ấy nở nụ cười, ý nghĩa cùa nụ cười ấy là gì thì anh ta biết rõ hơn ai hết.
“Ông chủ, để tôi đi tóm cô ta lại.”
Phong Giác không phải là người thích nhiều chuyện, chỉ là anh ta
nghĩ cho Lâu Thiên Khâm mấy ngày nay không thể hoạt động bình thường cho nên mới tự xung phong nhận việc.
Lâu Thiên Khâm rướn mày: “Vội
gì?”
Cách trả thù hay nhất đó chính là bắt được con mồi trong tay rồi nhưng không giết, cứ để sống mà từ từ hành hạ, hành hạ đến nỗi con mồi tự mình muốn chết.
“Tôi chỉ muốn xem thử kẻ đó rốt cuộc là người như thế nào.”
Hai người còn lại cũng có ý nghĩ
chả khác gì so với Phong Giác, nếu như không bị sự tò mò thôi thúc thì bọn họ cũng đâu có đi truy sát tập thể như thế này.
Lâu Thiên Khâm ngừng cười: “Cô ta là một tay săn ảnh, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng mà…cỏ ta lại rất sợ gián.”
Phong Giác mắt sáng rỡ: “Vậy thì dễ giải quyết, bắt vài trăm con gián ép thành nước đưa cho cô ta uống.”
“Sao cậu lại ghê tởm đến như thế.” Chỉ nghe thôi cũng đủ nổi
hết gai óc, Hoàn Nhan Gia Thái nhún vai: ‘Theo tôi thấy thì cứ cạo trọc đầu rồi ném cô ta ra giữa phố.”
“Còn cậu thì không gớm chắc?” Phong Giác hắc về phía người anh em của mình một cái nhìn ghê tởm.
Hoàn Nhan Gia Thái cười nhạt: “Mấy trăm con gián, cậu đào ở đâu ra?”