Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

 

 

“Thôi được rồi, đừng gây rối nữa, nghe theo ý của ông chủ đi.” Tưởng Húc Đông nói với vẻ khó chịu.
Người đàn ông ấy ung dung vuốt cằm, đuôi mắt chợt xuất hiện một vẻ gian xảo: “Tìm cho tôi vài lọ tương ớt.”
“Ồ ồ ồ, đúng, tương ớt.” Phong Giác đột nhiên nhớ ra, lúc sắp lên máy bay ông chủ đã đặc biệt dặn dò là phải lấy loại cay nhất.
Trong căn phòng ấm áp, thoải mái khiến người ta không muốn dậy, Khương Tiểu Mễ phát ra một tiếng thờ dài mơ hồ, ôm lấy cái gối một cách vô thức…đây là thói quen từ nhỏ của cô, luôn ôm một cái gì đó mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhưng cho dù là ờ trong giấc mơ, cô cũng có thể cảm giác được có hai luồng ánh mắt lạnh nhạt mà đầy sự chiếm đoạt, ánh mắt ấy vừa nóng vừa hừng hực, nó mang theo nhiệt độ nóng bức, hun nóng khiến cô trằn trọc lăn
qua lăn lại.
Cuối cùng, cô đã mở mắt ra.
Trong ánh mắt mập mờ, một khuôn mặt to lớn khiến cô bật dậy ngay lập tức, nhất thời cơn buồn ngủ biến mất.
“Anh…” Là tôi đang mơ sao?
Không sai, nhất định là đang mơ rồi, bằng không làm sao có thế nhìn thấy Lâu Thiên Khâm ngồi bên giường mà cười với mình chứ?
Thấy bộ dạng ngốc nghếch cùa
cô, Lâu Thiên Khâm nhất thời cảm thấy thú vị, nụ cười cũng hiện lên vẻ trêu chọc: “Lâu rồi không gặp, thợ săn ảnh bé nhỏ!”
Mẹ ơi, âm thanh sao chân thật đến vậy?
Cô vội vàng lắc đầu, dùng một logic duy nhất thuyết phục bản thân, khóa phòng nằm trên người cô, người khác căn bản không thể vào được, hơn nữa anh ta làm sao có thể biết mình đã đến Pháp cơ chứ.
Cô tiện thể thả lỏng cơ thể đang căng thẳng xuống, Lâu Thiên
Khâm che dấu sự tức giận, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ ngốc nghếch vẫn chưa tỉnh của cô.
Sau khi an ủi bản thân xong, cô đưa một ngón tay ra, chỉ vào gương mặt lạnh lùng vô cùng đáng ghét kia: “Đi ra chỗ khác đi, anh không xứng để xuất hiện trong giấc mơ của tôi.”
Nhiệt độ trên mặt của đối phương rất nhanh truyền đến ngón tay, đôi mắt mông lung buồn ngủ bỗng trợn tròn, đồng tử trong hốc mắt nhanh chóng giản ra rồi lại co lại dữ dội.
Biểu cảm kinh hãi tột độ của cô phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt lạnh lẽo sâu hoắm của người đàn ông kia, Lâu Thiên Khâm biết cô lần này thực sự đã tỉnh rồi.
“Đã nghĩ ra muốn chết như thế nào chưa?”
“Hả?”
Sự lạnh lùng từ trong ánh mắt lan tràn ra khắp nơi, Khương Tiểu Mễ như bị sốt rét trong chăn.
“Anh..Anh làm sao mà tìm
được tôi vậy?”
Người đàn ông không trả lời, mà
tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi.-
Đã nghĩ ra muốn chết như thế nào chưa?
Lâu Thiên Khâm đứng dậy, động tác này càng khiến Khương Tiểu Mễ nhanh trí hét lớn một tiếng: “Đợi một chút!”
Cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, cứ như vậy mà bị mất đi sao. Thật sự có chút không cam lòng.
Nhưng không cam lòng cũng không làm được gi, trách thì chỉ trách bản thân quá lỗ mãng, nếu
cho cô thêm một cơ hội khác, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Lâu Thiên Khâm lộ ra bản tính khát máu, cấu chặt lấy cổ cô, xách cả cô cùng với chăn lên: “Tôi không có kiên nhẫn để đợi cô đâu.”
“Khụ, khụ….chỉ cần…. một
phút….” Khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì thiếu oxy, lúc nói, cái miệng nhỏ nhóp nhép giống như con cá vàng mắc cạn vậy.
Một phút có thể làm được gì?
Lâu Thiên Khâm rất muốn biết,
năm ngón tay như móng vuốt đại bàng buông lỏng mà không báo trước.
“Khụ, khụ, khụ, khụ,….” Không khí tràn vào trong phổi, Khương Tiểu Mễ nằm trên giường ho sặc sụa, như thể muốn đem lục phủ ngũ tạng đều ho ra ngoài.
Lâu Thiên Khâm giơ cánh tay lên, nhìn lướt qua cái đồng hồ đắt tiền: “Cô còn 49 giây nữa.”
Như vậy mà đã tính thời gian rồi?
Khương Tiểu Mễ không dám chậm trễ, vội vàng điều chỉnh
đường hô hấp: “Ngày mai tôi phải tham gia lễ trao giải rồi, tôi cầu xin anh, để tôi tham gia xong rồi hãy giết tôi, được không? Tôi đã đợi rất nhiều năm mới đợi được cơ hội này, tôi.”
Thấy người đàn ông gương mặt lộ vẻ không vui, Khương Tiểu Mễ đưa ba ngón tay lên, làm như thật, nói: “Tôi thề, nếu như những lời tôi nói là giả, thì hãy để sét đánh chết tôi.”
Cái chết cận kề rồi, vẫn còn nghĩ đến công danh lợi lộc, não của cô có phải bị hỏng rồi không?
Lâu Thiên Khâm lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Nhấn Mở Bình Luận