Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

“Bắt máy đi….” Lâu Thiên Khâm chĩa ngón tay ra.
Khương Tiểu Mễ vừa hít hà vừa nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Á…” Không nghe thấy ai nói gì, chỉ nghe thấy mỗi tiếng kêu la thảm thiết của chủ biên mà thôi.
Khương Tiểu Mễ không thể nén được cơn giận mà la lên: “Còn không mau dừng tay lại, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Trương thái thái cười nhạo: “Con ranh kia, mày mà cũng biết tiếng Pháp à?”
Khương Tiểu Mễ cầm lấy điện thoại, bởi dùng lực quá mạnh, các đầu ngón tay đã trắng bệch.
“Tôi cho cô 3 phút, nếu cô không đến thì tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của hắn.”
Điện thoại đã cúp máy, nhưng cô vẫn chưa có ý định buông xuống. Lâu Thiên Khâm không còn kiên nhẫn dùng chân đá vào cạnh bàn ra hiệu cho cô tiếp tục ăn.
Khương Tiểu Mễ quay đầu lại nhìn, giống như kiểu được ăn cả ngã về không, cô bất ngờ ném chiếc điện thoại vào mặt anh, đỏi mắt người đàn ông nheo lại, đầu nghiêng về một bên, lúc này cô đã chạy ra đến cửa.
Chỉ tiếc rằng…
Khương Tiểu Mễ tuyệt vọng nhìn cánh cửa không có nắm cửa, cô đưa chân đạp lên cánh cửa: “Mở cửa…. mở cửa ra….”
“Tôi thấy cô chán sống lắm rồi đấy.” Giọng nói của người đàn ông đang đứng phía sau lưng
không cao cũng không thấp, thậm chí còn mang cả giọng điệu thương hại.
Khương Tiểu Mễ dừng ngay việc đạp vào cánh cửa, cô sững sờ quay người lại.
Cô không dám nhìn biểu cảm lúc này của người đàn ông, mà cô chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày da của anh ta.
Im lặng trong chốc lát….
“Cầu xin anh… đợi tôi trở về rồi ăn tiếp có được không?”
Cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cho nên cô là người xem trọng tôn nghiêm hơn bất kỳ một ai, cô còn nhớ viện trưởng từng nói rằng, đối với quà người khác tặng, con phải biết ơn; nhưng hầu hết các món quà đều được xây dựng trên cơ sở của sự đáng thương, con phải bảo vệ sự tôn nghiêm của con, nếu không thì sẽ rất đáng thương.
Vì câu nói này, cho dù mỗi ngày chỉ ăn bánh màn thầu kẹp tương ớt thì cô cũng bao giờ mở miệng hỏi mượn tiền người khác, dù chỉ là một xu.
Bây giờ, cô đã từ bỏ giới hạn danh dự mà cô đã kiên trì gìn giữ biết bao năm nay, chỉ vì để có đưọ’c một chút đồng cảm.
Trên tấm thảm trải sàn trong phòng, người đàn ông trung niên đang quỳ gối, mặt sưng lên giống như cái bánh bao, khóe miệng bị nứt ra đang không ngừng rỉ máu, mặc dù vậy nhưng mà miệng của người đàn ông đó vẫn còn lẩm bẩm.
“Cô ấy không phải là người như vậy…. các người đã nhầm lẫn
rồi.”
Trương thái thái vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, ấn tượng đầu tiên của người khác về người phụ nữ này có thể nhìn thấu qua 4 chữ “Châu Quang Bảo Khí”.
Bà ta mặc một bộ đồ có hoa văn như da báo, trên tay, trên cổ, trên tai,… miễn là những vị trí nào có thể đeo trang sức được thì hầu như đều lấp lánh. Với số tài sản của Trương tiên sinh kia, căn bản không thể chi trả cho những món đồ cỏ giá trị khổng lồ đến như vậy, xem ra, Trương thái thái này
chính xác là người có bản lĩnh hơn chồng mình.

Nhấn Mở Bình Luận