“vẫn còn 30 giây, nếu cô ta còn không đến, ngón tay của ông sẽ được giữ lại ở Pháp.”
Trương tiên sinh ở bên cạnh đó cũng không ổn hơn chủ biên là mấy, điều duy nhất không giống là vị trí bị thương không phải ở trên mặt.
Ông ta đang quấn khăn tắm, trên người đầy vết roi ngang dọc đan xen, có chỗ đã thay đổi màu sắc, có thể thấy người đánh ông ta ra tay rất tàn nhẫn.
Chủ biên vẫn đang biện minh cho Khương Tiểu Mễ: “Các người nhầm rồi, Trương thái thái, chắc chắn là bà đã nhận nhầm người roi.
Khương Tiểu Mễ vừa tốt nghiệp đã đến chỗ của ông làm việc, tính cách của cô ấy như thế nào thì ông là người biết rõ nhất, yêu đương với bạn trai nhiều năm nhưng chỉ mới nắm tay, thậm chí ngay cả hôn cũng chưa từng. Trong đầu cô ấy đều là chụp được ảnh của những ngôi sao nổi tiếng để kiếm được nhiều tiền, làm gì có gan câu dẫn người khác.
Hơn nữa, họ không phải mới quen nhau đây sao, làm sao có thể đã mang thai mấy tháng cho được?
Trương tiên sinh nói với giọng khàn khàn: “Vợ à, thật sự không giống như em nghĩ đâu, là cỏ ta chủ động đến tìm anh, anh không đồng ý đến nên cô ta mới gọi điện thoại để trả thù thôi.”
“Im mồm hết cho tôi.” Trương thái thái nhìn vào đồng hồ: “Đã đến lúc rồi, chặt đứt ngón tay ông ta đi.”
“Aaaaa, đừng mà…. cứu tôi với….
Khương Tiểu Mễ…. khốn nạn. Mẹ nó, cô không nuôi tôi cả đời, tõi sẽ giết chết cỏ, aaaa….”
Bộp bộp bộp…. vào thời khắc quan trọng, tiếng đập cửa truyền đến dữ dội.
“Mở cửa!” Giọng nói của người ờ bên ngoài cửa rất lớn.
Cửa được mở ra, Khương Tiểu Mễ hùng hổ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, khi nhìn thấy chủ biên bị đánh bầm dập, lòng cô thắt lại, nghĩ rằng sau khi về nước nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để mua đồ bổ cho anh ta.
Xì, bây giờ rồi mà còn nghĩ gì đến đồ bổ gì chứ.
Phẫn nộ nhìn về phía người đàn bà xa hoa lộng lẫy đang ngồi trên ghế so pha, không cần nghĩ nhiều biết người đó chắc chắn là
Trương thái thái.
Tám gã đàn ông ngoại quốc với thân hình cường tráng, màu da đen có trắng có, người nào người nấy cơ bắp cuồn cuộn còn to hơn cả cái đầu, những phần lộ ra bên ngoài áo quần đều được xăm những hình ảnh vô cùng khùng bố, tất cả bọn đồng thời tiến gần đến Khương Tiểu Mễ.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, mấy người đừng có qua đây.”
“Báo cảnh sát? Ha ha, tôi thấy cô muốn chết lắm rồi đấy.”
Thái độ của bà ta làm cho chủ biên khiếp sợ, chủ biên vội vàng van xin: “Trương thái thái, bà cũng đừng so đo với cô ta làm gi, cô ta nói chuyện không biết suy nghĩ, có nhiều lúc tôi nghe mà cũng tức đến chết mất.”
Trương thái thái tự nhiên nở một nụ cười lạnh nhạt: “Không biết suy nghĩ mà còn dám đi dụ dỗ chồng tôi à?”
Bà ta còn lạ gì cái tính của chồng mình, ông ta vốn yêu thích mấy cô em đại học xinh tươi, trước kia khi còn ở trong nước thì cứ đi trăng hoa khắp nơi, bà ta vì muốn
chấm dứt tình trạng đó cho nên mới quyết định đưa ông ta đến Pháp, nhưng thật chẳng ngờ rằng chuyện đó vẫn không hề dừng lại.
Bà ta đưa ánh mắt nhìn xuống bụng dưới thẳng băng của cô: “Chẳng phải nói là sắp sinh rồi sao?”