Trong khi lễ trao giải đang được tiến hành kia, Khương Tiểu Mễ thoải mái đi tìm cho mình một vị trí.
MC là người nước ngoài, nói giọng lơ lớ không biết nói gì, giữa những lần ngắt quãng, dưới khán đài lập tức cho một tràng vỗ tay, Khương Tiểu Mễ cũng vội vã làm theo.
Lâu Thiên Khâm vẫn luôn khoanh tay đứng xem như thể đang xem một màn biểu diễn thú vị của đoàn xiếc ngựa.
Sau khi màn phát biểu kết thúc, một người đàn ông trung niên bước lên sân khấu, Khương Tiểu Mễ tập trung nhìn, hóa ra người đó chính là Trương tiên sinh.
Mặc đồ vest, đi giày da, mang đôi kính gọng vàng, toát lên dáng vẻ đức cao vọng trọng, không biết tại sao khi nhìn thấy Trương tiên sinh, kỳ vọng muốn nhận được giải thường của cô ấy không còn quyết liệt như trước nữa.
“Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ tuyên bố danh sách kết quả cuộc thi, hạng nhất thuộc về Thẩm Tiểu Thanh, tác phẩm của cô ấy có tên là “Phong”.
“Hạng hai thuộc về…”
Khi đọc đến người thứ 4, Trương tiên sinh ngại ngùng liếc mắt nhìn
xuống khán đài: “Hạng bốn thuộc về…Khương Tiểu Mễ, tác phẩm đại diện là “Bí mật của vỏ sò”.”
Những người ngồi dưới khán đài vỗ tay, người trên sân khấu thì lại làm ra dáng vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Rõ ràng ông ta đã loại Khương Tiểu Mễ ra rồi, sao lại có thể xuất hiện trong danh sách được chứ? Thật khó hiểu.
Lúc này, một người nhân viên mặc đồ đen bỗng nhiên bước lên sân khấu, không biết đã nói với anh ta điều gì, sắc mặt của
Trương tiên sinh liền thay đổi, vội vàng cầm micro: “À ừm…mời những tác giả có giải đi cùng với nhân viên chúng tôi qua bên kia để nhận thưởng.”
Nhân viên mặc đồ vest đen đi trước dẫn đường, Khương Tiểu Mễ hoang mang đi theo phía sau, cô ấy chưa từng được nhận thường nên nghĩ rằng điều này là bình thường.
Lâu Thiên Khâm thì lại âm thầm đi theo sau, đợi chờ màn kịch hay sắp tới.
So với phòng khách hào nhoáng
lúc nảy mà nói, trước mắt đây là một căn phòng rất sơ sài, thậm chí nhìn giống như một nhà kho để đồ chất đồ.
Nhân viên mặc đồ vest lấy trong hộp giấy ra chiếc cúp mạ vàng và đọc tên theo danh sách.
“Hạng nhất Thẩm Tiểu Thanh.”
Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo jean bước ra từ trong đám đông, dáng người tạm ổn, mái tóc chẻ đôi.
Đối phương đưa cho anh ta chiếc cúp rồi nói: “Được rồi, anh có thể
Hạng hai…hạng ba… cũng tương tự như thế, Khương Tiều Mễ nhìn đến ngơ người, đây là lễ trao giải sao?
Tại sao không giống có ấy tưởng tượng chút nào vậy.
“Khương Tiểu Mễ!”
“Có!” Cô vội vàng dơ tay lên.
“Đây là cúp của cô, cầm lấy này.”
“Cảm ơn!” Nhận lấy chiếc cúp hình cầu nặng trĩu, vừa định mở
miệng nói thì lại bị nhân viên ngắt ngang: “Người tiếp theo.”
Ra khỏi nhà kho, Lâu Thiên Khâm nép bên vách tường, thích thú nhìn cô ấỵ cầm chiếc cúp trên tay, nhếch môi cười nói: “Chúc mừng nha!”
Khương Tiểu Mễ như con thỏ trắng nhỏ lạc giữa khu rừng, biểu cảm vô cùng băn khoăn.
Lâu Thiên Khâm đứng thẳng người lên: “Đi thôi, xem thử tranh của cô đáng bao nhiêu tiền.”
“Hả?”
Dưới sự dẫn dắt của Lâu Thiên Khâm, cô ấy lại quay lại nơi trao giải.
“Tiếp đến, chúng tôi sẽ chụp tác phẩm mới nhất của cô Vân Mộng “Bí mật của vỏ sò”. Giọng nói đầy dõng dạc của ông Trương vọng ra từ cửa.
Mở cánh cửa đang đóng chặt kia ra, chỉ thấy trên màn hình lớn của sân khấu đang chiếu tác phẩm của mình.
“Giá khởi điềm là 30 vạn.”
Nói xong, bên dưới liền cỏ người giơ bảng lên: “Tiên sinh Charles ra giá 35 vạn.”
“Lạc Âu tiểu thư ra giá bốn mươi vạn…”
Mức giá không ngừng tăng lên, cuối cùng lấy giá giao dịch là 130
vạn.
Thời khắc chiếc búa giao dịch rơi xuống, Khương Tiểu Mễ rất muốn xông lên sân khấu dùng đế giày để chọi vào bản mặt của ông ta.
Rõ ràng là tác phẩm của mình, làm thế nào mà trờ thành tác phẩm của Vân Mộng rồi?
Cô biết Vân Mộng là ai.
….Vài năm trước, cô ta là một
nhiếp ảnh gia mới vào nghề và trở nên nổi tiếng nhờ vào một bức ảnh tả thực, sở trường của cô ta là chụp ảnh với chiếc ống
kính dài.
Cho dù ngốc đến đâu cũng có thể nhìn thấy rõ.
Đây căn bản không phải là một lễ trao giải gì đó nghiêm túc, mà là một vụ lừa đảo hoàn toàn.
Còn nhớ lúc trước gã Trương tiên sinh kia đã từng nói, tác phẩm đoạt giải sẽ tiến hành bán đấu giá, đến lúc đó tiền bán được trừ đi phí xử lý, số tiền còn lại đều thuộc về tác giả.
Khi cô ấy thắc mắc hỏi một câu đai khái như có thể bán đươc
bao nhiêu tiền.
Trương tiên sinh nói, đây là một cuộc trao đồi nghệ thuật, giá tiền chắc chắn không thể so với các nhà nổi tiếng được, khoảng 10 vạn cho mỗi bức ảnh.
Cô còn lén cười, được trao giải đã rất hạnh phúc rồi, không ngờ còn có tiền nữa.
Bây giờ mới biết, tất cả đều chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Đầu tiên để cho tác giả đến nhận thưởng, sau đó dùng 10 vạn để khuyến khích mọi người tiếp tục
sáng tạo.
Điều này với việc làm bài thi hộ cho người khác có gì khác nhau đâu? Cực khổ lắm mới tạo ra sản phẩm, đột nhiên lại trở thành thành quả của người khác.
Khương Tiểu Mễ nhét chiếc cúp vào tay Lâu Thiên Khâm, sải bước đi lên sân khấu.
Lúc này gã họ Trương đang tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, thấy nơi góc khuất có người đang tiến tới gần, ông nghĩ rằng đó là nhân viên đang làm việc, nhưng một giây sau, đối phương đột
nhiên nhảy lên sân khấu.
Trương tiên sinh hoảng sợ: “Sao
CỒ..