Lâu Thiên Khâm nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, tôi không phải mắc bệnh nan y gì đâu.”
“Không phải bệnh nan y, vậy thì là bệnh gì?” Khương Tiểu Mễ càng lo lắng hơn.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Lâu Thiên Khâm khẽ híp lại, làm hiện lên đôi phần xảo quyệt, Lâu Thiên Khâm nở một nụ cười gian tà, cố hạ thấp giọng nói: “Trĩ”.
Khương Tiểu Mễ sững sờ một lúc … Vẻ mặt cô như nuốt phải ruồi nhặng vậy, năm nào công ty cũng có tổ chức khám sức khỏe, cũng chưa từng nghe nói mình bị trĩ.
Nghĩ lại mới thấy, bệnh trĩ không phải bệnh nguy hiểm, đi mổ cắt bỏ nó đi là cùng.
Cô vừa thả lỏng cơ mặt vừa mới ra, nhưng rồi tiếp tục nhăn nhỏ: “Không đúng, bệnh trĩ ở mông, sao lại đau ở bụng?”
Lâu Thiên Khâm nhún vai:
“Thông thường mà nói đây là
phản ứng dây chuyền, ví dụ, có vấn đề về răng, nhưng mặt lại sưng lên, cùng một quy luật – cô có vấn đề với mông, nhưng nó lại lây lan đến bụng.”
Khương Tiểu Mễ ngớ người ra hồi lâu, cuối cùng cũng nghe theo lời của người đàn ông, cô chậm rãi gật đầu. Tự nghĩ rằng mình đã hiểu được mọi việc.
Mãi cho đến khi y tá bước vào để truyền nước cho cô, Khương Tiểu Mễ mới ngơ ngác tỉnh dậy.
“Chậc…Bây giờ là mấy giờ
Y tá thấy Khương Tiểu Mễ toàn thân cứng đờ, liền nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, rất nhanh thôi.”
Khương Tiểu Mễ nghe không hiểu gì cả, Lâu Thiên Khâm không biết đã đi đâu, cả phòng chỉ có một mình Khương Tiểu Mễ, mà trên tường không cỏ đồng hồ.
Cô điên lên mất, nếu không kịp lên máy bay, thì chẳng phải sẽ tiếp tục ở lại đây sao?
Càng nghĩ càng đau đầu, chuyện xúi quẩy gì cũng tìm đến cô.
“Tí tách, tí tách…” Không biết tiếng Pháp, thế là chỉ đành dùng tay để ra hiệu, sợ y tá nhìn không hiểu, Khương Tiểu Mễ tiếp tục mô phỏng âm thanh tiếng chuông của đồng hồ.
Cô y tá xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.
“Là bom ư?”
“Rốt cuộc thì cô có hiểu không? Tí tách, tí tách…”
Với vẻ mặt nôn nóng cùng với hiệu ứng âm thanh đặc biệt này,
y tá gật đầu cứng nhắc và lặp lại: “Tí tách?”
“Đúng, đúng, đúng.” Thật không dễ dàng gì, cuối cùng thì cô y tá cũng hiểu ra cô muốn nói gì rồi.
Nhìn thấy cô ấy gật đầu xác nhận, cô y tá ngay lập tức chạy đi, vừa chạy vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, nói với cảnh sát rằng có người gài bom trong bệnh viện.
Trên cánh tay cô đang gắn ống truyền nước, đang sốt ruột chờ y tá quay trở lại nói cho cô biết bây giờ đã mấy giờ rồi. Đột nhiên,
ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, hả? Sao nhiều người vậy?
Cánh cửa đang đóng bị đá bật ra bởi hai người cảnh sát, ngay sau đó có hơn một chục cảnh sát phòng chống cháy nổ xông vào, với súng tiểu liên và lá chắn chống cháy của họ đều nhắm vào Khương Tiểu Mễ, lúc này cô đang nằm trên giường.
Tại đồn cảnh sát.
ti
Tôi không biết đang xảy ra
chuyện gì cả.