Đang lúc bực bội cho nên giọng điệu nói chuyện của Lâu Thiên Khâm trở nên vô cùng khó nghe: “Chuyện gì?”
“Nói chuyện với bố mình bằng giọng điệu này thì coi chừng bị trời đánh đấy con ạ.”
“….Có chuyện gì?” Anh lặp lại
câu hỏi một cách miễn cưỡng.
“Đầu óc mày có vấn đề à, lôi người ta ra đây rồi vứt người ta giữa đường giữa xá thế à?”
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì Lâu lão gia thật không dám tin rằng con trai mình lại có thể làm ra chuyện này.
Mọi khi Lâu Thiên Khâm làm một chuyện gì đó thì đều rất âm thầm lặng lẽ, tuyệt đối sẽ không cho quá nhiều người biết đến.
Nhưng điệu bộ đao to búa lớn
như ngày hôm nay của anh nghiễm nhiên trái ngược hoàn toàn so với tác phong thường ngày, vừa đúng lúc Lâu lão gia cũng đang ờ pháp, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vậy nên mới bảo tài xế chở ông đi dạo một vòng quanh đồn cảnh sát, tiện đường xem thử rốt cuộc là người nào đã khiến cho con trai mình đánh mất chừng mực.
Kể ra cũng thật trùng hợp, Lâu Kiệt Phong vừa đến nơi thì đúng lúc Lâu Thiên Khâm cũng vừa rời đi, để lại phía sau một mảng khói sau xe và một cô gái đang ngồi xổm bên vệ đường.
“Đừng lo chuyện không đâu nữa.”
Lâu Kiệt Phong liếc nhìn cô gái đang ngồi ở hàng ghế sau: “Nếu như đã quyết định không cần người ta nữa thì ta sẽ bảo cô ấy xuống xe.”
Lạnh lùng, quyết đoán, quỷ dị và tàn nhẫn….
Lâu Thiên Khâm đều thừa hường những tính cánh ấy từ bố của mình, cho nên anh biết rõ bố mình không phải là người nói suông, mà nói là làm.
Cúp máy. Lâu Kiệt Phong quay
đầu lại.
Cô không hề thể hiện ra sự buồn bã hay thất vọng gì cả, như lẽ đương nhiên, cô đưa ra hành động trước khi người ta lên tiếng đuổi mình đi xuống.
“Làm phiền ông nhiều rồi, tôi xuống xe ngay đây.”
Cửa xe mờ ra, mới thò chân ra ngoài được một nửa…
“Cô gái à, đến chút tự tin ấy mà cũng không có à?” Không biết ý của ông ta là đang kích sự tự tin của cô hay là châm chọc.
“ông Lâu, ông đừng đùa nữa có được không?”
Gọi là “ông” thì cũng chẳng có gì sai, dù gì thì ông ta cũng là bố của Lâu Thiên Khâm mà.
Người tài xế lái xe đang ngồi trên ghế lái bỗng nhiên khẽ cười, Lâu Kiệt Phong cảm thấy không vui liền đá vào lưng ghế: “Cười gì mà cười.”
Tài xế cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên lập tức ngừng cười, lúc nãy quả thật là do không kiềm chế nỗi, với lại đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy có
ai đó gọi ông ta là “ông”.
Lâu Kiệt Phong mặc dù đã sắp sáu mươi, nhưng bởi vì cơ thể được dưỡng rất tốt cho nên tướng mạo hay là thân hình đều khiến cho người ta lầm tưởng rằng ông chì mới bốn mươi mà thôi.
Cô nhận ra mình đã nói sai, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông. Không
đúng, khống phải là ông….
tôi…tôi tôi tôi
Lâu Kiệt Phong không khỏi sốt ruột vì cô, gọi một tiếng chú khó khăn đến thế sao?
“Thôi bỏ đi.” Tôi không muốn khó xử vì vấn đề xưng hô nữa, ông thì cứ là ông đi.