Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

Paris về đêm, không có những bóng đèn đặc biệt lấp lánh, cũng không có những tòa nhà cao tầng
hiện đại sừng sững chọc đến tầng mây, và cũng không có đèn led sáng lấp lánh, thành phố lâu đời này thật giống như một quý bà với một vẻ đẹp cao quý không chút phấn son đang lặng lẽ đắm mình trong làn ánh trăng.
Những đường nét hoa lệ độc nhất của Maybach đột nhiên rơi vào tầm mắt của cô, tốc độ như tên bắn khiến người ta kinh ngạc đến líu cả lưỡi.
Phanh xe lại, tắt máy.
Trước đây, Khương Tiểu Mễ đã từng chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất
xảy ra, ví dụ như lưu lạc đầu đường xó chợ, ngủ ngoài công viên,., vâng vâng, cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng anh sẽ quay lại.
Cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện.
((
Lên xe!”
Giọng điệu vênh váo hung hăng, khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm.
Không đợi Khương Tiểu Mễ mở miệng, Lâu Kiệt Phong thò đầu ra
hét lớn: “Có thể rẽ sang một bên được không, xe của ta lui ra không được đây này.”
Thằng nhóc này, có ai lại đậu xe ngang ngược như vậy không chứ? Trực tiếp chắn ngang phía trước đầu xe của ông.
Lâu Thiên Khâm xoay đầu sang bên cạnh, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Con có nghe ta nói gì không hả?” Ông kích động đập thẳng vào cửa xe.
Khương Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn,
hoài nghi rằng bọn họ rốt cuộc có phải là bố con hay không vậy….
“Lão gia, có cần tôi xuống xe nói với thiếu gia một tiếng hay không.” Tài xế cảm thấy chỉ dựa vào việc hét lên dường như không có tác dụng gì.
“Thằng này thật là…. cô gì kia, cô xuống xe nói với nó là né xe sang một chút, tôi đang vội cần đi trước.”
Khương Tiểu Mễ bị điểm mặt gọi tên thì đực mặt ra trong giây lát, tài xế phía trước lập tức hiểu ra,
vội vàng ấn công tắc mở cửa xe, cánh cửa chầm chậm được kéo lên, thuận tiện cho cô xuống xe.
“Ồ, vâng ạ.”
Cô bước ra ngoài, tíu tít chạy đến bên cửa xe của Lâu Thiên Khâm: “Bố anh bảo anh né xe sang bên kia một chút.”
Lâu Thiên Khâm bị bộ dạng nghiêm túc của cô làm cho dỡ khóc dỡ cười, ngọn lửa uất ức trong lòng theo tiếng cười cợt được dập tắt.
Lão hồ ly bố anh có phải thật sự
bảo anh dời xe đi chỗ khác đâu.
Người tài xế chở Lâu Kiệt Phong quanh tới quẩn lui trong đêm ở Paris.
Từ lúc rời khỏi đồn cảnh sát, biểu cảm trên mặt của ông rất tinh xảo, giống như đang mong chờ một điều gì đó, đôi tay đặt lên đầu gối gõ nhẹ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Biểu cảm này khiến người ta nghĩ đến bốn chữ… “tâm trạng vui vẻ”.
“Lão gia…” Tài xế nhìn ông từ gương chiếu hậu.
Người đàn ông đang nhắm mắt suy nghĩ, uy nghiêm của ông ta vốn không bị ảnh hường bời tuổi tác, mà ngược lại, trãi qua nhiều năm như vậy rồi, ông giống như viên ngọc lâu năm đã qua mài dũa, ôn hòa và lạnh lùng.
“Sao vậy?”
Tài xế đi theo Lâu Kiệt Phong đã nhiều năm, cũng coi như là một trong những người thân tín của ông, tuy gọi Lâu Thiên Khâm là thiếu gia, nhưng trong lòng lại
xem cậu cũng giống như con của mình.

 

“Nếu đêm nay thiếu gia không đến, ông có thật sự đuổi cô gái kia đi hay không?”
Lâu Kiệt Phong nở nụ cười, duỗi chân đạp một cái: “Còn lạ gì tính tôi nữa.”
Tài xế dường như hiểu ra ý của ông: “Lão gia, ông tính thật chuẩn.”
“Xời…. tôi là bố của nó, nó vừa giễu môi ra là tôi đã biết nó muốn gì rỏi.
Sự hình dung này tuy kỳ quặc, nhưng lại rất phù hợp.
Khi Lâu lão gia nói ra những lời này thì trong lòng người tài xế vẫn còn lo lắng, nếu Lâu Thiên Khâm thật sự không quay lại, chẳng phải người con gái kia sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ sao, cả hai người đều có tính đã nói ra là phải làm, không bao giờ có bất cứ nghi ngờ gì đối với lời nói của bọn họ.
Nhưng không ngờ thiếu gia đã thật sự đã quay trở lại.
Vừa vui mừng, chiếc xe cũng
chạy rất nhanh.
“Về báo lại cho phu nhân nghe chuyện này mới được.”
Lâu Kiệt Phong lại đạp vào lưng ghế: “Đến lượt ông lo chuyện bao đồng rồi đúng không? Lo lái xe cho cẩn thận vào.”
Bởi vi việc này thì phải để ông nói lại với vợ ông mới đúng.

Nhấn Mở Bình Luận