“Hả cái gì mà hả? À, đúng rồi, cậu muốn uống loại nào?”
Trong công ty, chủ biên nổi tiếng là người keo kiệt, ba năm trước mới có một lần đãi mọi người ăn bánh trứng, và món bánh đó là thức ăn thừa trong bữa tiệc sinh nhật của cô con gái của ông.
“Lam sơn, không đường, không sữa.”
“Nghe thấy chưa, mau đi mua đi.”
Khương Tiểu Mễ không thèm đến gần để nhìn thấy bộ mặt tiểu nhân đắc chí của Lâu Thiên Khâm, cô âm thầm cố nén cục tức này xuống, quay người đi mua cà phê.
Đợi đến lúc cô mang theo cà phê nóng hổi về thì nhìn thấy hai người bọn họ đang cười nói vui vẻ.
“Rảnh rỗi thì cậu nên dành chút thời gian để khuyên nhủ đứa em gái của cậu một chút, chả biết trên dưới lớn bé gì cả, bảo cô ấy đứng mãi nằm mơ giữa ban ngày nữa, bỏ ra ba năm trời, đến cả cọng lông của Lâu Thiên Khâm cũng chưa đụng đến được chứ huống hồ….”
Khương Tiểu Mễ chạy nhanh như bay qua đó, nhét cốc cà phê nóng hổi vào tay chủ biên, ngăn cho anh ta không tiếp tục nữa.
“Hix…cô muốn phỏng chết tôi
à.”
“Nhân lúc cà phê còn nóng đó, uống đi.” Cô nói thì thầm, may mà còn cản kịp, không thì không biết anh ta còn nói ra bao nhiêu chuyện xấu hổ của cô.
Lâu Thiên Khâm nhận lấy cà phê, nhưng không có ý muốn uống: “Vừa mới cùng chủ biên của cô tìm hiểu một chút về tình hình công việc của cô.”
Cô ấy đã nghe hết rồi.
Theo dõi cả ba năm, nhưng đến một sợi lông cũng không chụp được.
Xía…có thật là như vậy không.
Nếu như không phải vì máy tính bị đập vỡ, những tấm ảnh trong đỏ cũng đủ dọa chết anh ta.
Chủ biên húp một ngụm cà phê nóng hổi, lời nói ẩn ý sâu xa: “Không biết làm gì thì lâu lâu hỏi thăm ý kiến của anh họ mình đấy, nghe chưa. Có đúng không?.” Chủ biên nói với Khương Tiều Mễ xong rồi lại hất mặt về phía Lâu Thiên Khâm.
Chuyển chủ đề trò chuyện: “Đúng rồi, nghe Tiểu Mễ nói anh ở Pháp bán đậu phụ thối, là mở xả một chuỗi cửa hàng có phải không? Có thể gia nhập cổ đông được không?”
Đi làm thì cũng chĩ thu được đồng lương ít ỏi, chả nhét kẽ
răng, sau khi có con gái thì làm ăn khấm khá hơn, luôn muốn đầu tư vào cái gì đó nhưng vẫn không tìm được dự án gì ngon nghẻ.
May mà Lâu Thiên Khâm không uống cà phê, không thì chắc chắn phun thẳng vào mặt đối phương mất.
Khương Tiểu Mễ vì cố nhịn cười, mặt nhăn nhó cả lại, nhìn thấy biểu cảm cứng đơ của Lâu Thiên Khâm, như là đang nói “Từ lúc nào mà tôi lại chuyển sang bán đậu phụ thối vậy?” Chạm trúng ánh mắt chằm chằm muốn nuốt chửng người khác của anh ta,
Khương Tiểu Mễ vội vàng tránh sang một bên.
Lúc này, giai điệu nhẹ nhàng của đàn trung hồ cầm vang lên, là điện thoại của Lâu Thiên Khâm.
Người đàn ông chờ đợi một lúc, sau đó nhấc máy.