Ánh nắng Mặt Trời chiếu nhẹ vào căn phòng vip trắng tinh của bệnh nhân. Trên chiếc giường bệnh Đường Nhã Tịnh nằm an phận không chút cử động. Máy hiển thị nhịp tim và huyết áp của cô vẫn đang hiển thị ở trạng thần bình thường, cô vẫn phải thở oxi vì nhịp tim cô đang rất dễ yếu
Được một hồi rất lâu ngón tay của cô khẽ cử động, đôi mắt nai chậm chạp mở ra, cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng đầy xa lạ và lạnh lẽo. Cô cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra…Chợt nhớ đến bản thân vừa mới té cầu thang và hơn nữa cô vẫn đang mang bé cưng. Cô hoảng loạn dùng tay sờ khắp bụng. Khoảnh khắc cô chạm vào bụng như ngàn con dao đâm thẳng vào lồng ngực nhỏ bé của cô. Bé cưng của cô đâu rồi? Sao bụng cô lại thon gọn trở lại thế này? Cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đúng lúc y tá mở cửa phòng cô, thấy cô đã tỉnh vội chạy lại
– ” Cô tỉnh rồi sao? Để tôi gọi bác sĩ nhé”_ Y tá
– ” Khoan…đã”_ giọng nói yếu ớt của cô vang lên khiến bước chân của nữ y tá dừng lại
– ” Có chuyện gì sao?”_ Y tá
– ” Con tôi đâu rồi?”_ Đường Nhã Tịnh
Nữ y ta bất chợt im lặng rất lâu. Cuối cùng cũng quay ngược lại phía cô nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!