Bữa tối nấu gần xong thì tiếng Ruby gọi ba vang vọng. Lục Hào Kiện nhanh chóng chạy vào phòng ngủ với con trai. Còn Chu Tử Yên thì bày món ăn lên bàn
Lục Hào Kiện đẩy cửa phòng ra thì thấy Ruby từ toilet đi ra. Cậu bé tự mình rửa mặt rất ngoan ngoãn rồi nhìn về phía ba của mình
– ” Baba ơi mami đã tới chưa???”_ Ruby
– ” Con đoán xem!!!”_ Lục Hào Kiện
– ” Nhìn mặt baba vui vậy chắc tới rồi”_ Ruby thản nhiên nói
Lục Hào Kiện nghe vậy có chút khó tin. Bộ nhìn anh lộ rõ sự vui vẻ đến vậy sao? Sao thằng con nít này lại nói chuyện như ông cụ thế kia??? Anh không biết lúc trước tạo nó ra anh và cô đã ăn gì khiến nó trở nên hiểu biết quá mức so với lứa tuổi
Anh cùng Ruby đi ra ngoài, Ruby vừa thấy Chu Tử Yên liền chạy đến ôm chầm lấy chân cô. Chu Tử Yên cô có chút bất ngờ nhưng cô vui đến lạ, thật sự cô muốn khóc lắm nhưng trước mặt Lục Hào Kiện cô không muốn. Đứa bé này cô có cảm giác rất thân thuộc…gần gũi đến mức cô buộc phải tin nó là con của cô đẻ ra
– ” Ruby nhớ mami rất nhiều “_ Ruby ngọt ngào nói
Cô chỉ biết cười, vì cô cũng không biết phải làm gì thêm. Biết là rất thương nó, nhưng xưng hô mẹ con ngay và có những hành động yêu đương lúc này có phải quá sớm không
– ” Chúng ta cùng ăn tối nhé”_ Chu Tử Yên
– ” Dạ”_ Ruby
Cả ba người cùng ngồi xuống. Nhìn trên bàn thức ăn được bày đẹp mắt. Có thịt lợn chua ngọt, Kung Pao Chicken, Tôm xào hạt điều và canh hoàng thánh. Tất cả đều là những món ăn Trung Quốc quen thuộc mà cô vẫn hay tự nấu ăn
– ” Không giỏi nấu nên chỉ biết làm những món thế này. Đừng chê nhé”_ Chu Tử Yên
– ” Như thế này là tốt nhất rồi. Ăn thôi!!!”_ Lục Hào Kiện lên tiếng
Cả ba người cùng dùng bữa tối vui vẻ. Trong lòng Lục Hào Kiện mừng muốn phát điên lên. Anh không ngờ nhiều năm tìm kiếm như vậy lại tình cờ gặp được thế này. Cuối cùng gia đình nhỏ của anh cũng có ngày sum họp với nhau rồi. Anh thầm cảm ơn trời cao đã ban tặng cho anh và cô Ruby, nhờ có đứa trẻ này anh và cô mới có sự ràng buộc nhất định, anh mới có chút cơ sở cầu xin sự tha thứ của cô
Sau khi dùng bữa tối xong thì Lục Hào Kiện dành phần rửa bát. Còn cô thì chơi cùng Ruby. Chính bản thân Chu Tử Yên còn không tin lắm khi bản thân đang ở trong hoàn cảnh này. Người đàn ông cô rung động khi nhìn qua hình ảnh trên tạp chí lại là chồng của cô, lại còn có con với nhau. Cô có chút tin vì có thể chính vì có mối quan hệ đó nên dù cô mất trí vẫn còn ấn tượng
Lục Hào Kiện rửa bát xong thì đi ra phòng khách nơi cô và Ruby đang cười nói vui vẻ. Anh lấy di động của mình chụp lại hình ảnh đó rồi cười tít mắt. Không ngờ Lục Hào Kiện anh lại có ngày đi rửa bát cho phụ nữ…nhưng chỉ cần người đó là cô, anh đều chấp nhận
– ” Em có thể đi tắm được rồi. Anh sẽ trông con”_ Lục Hào Kiện
Cô khẽ gật đầu rồi đi lấy quần áo vào nhà tắm. Bước vào trong không gian trắng tinh, cô bị chèn ép bởi sự xa xỉ của căn Penthouse này, sữa tắm, dầu gội, sửa rữa mặt…của phụ nữ đều mới chưa bốc team bày sang trọng…Người đàn ông này chu đáo quá rồi
Cô tắm xong thì đi ra. Không thấy hai cha con đâu nên cô mới đi vào phòng tìm. Mở cửa phòng thứ nhất cô thấy sự sang trọng xa xỉ và lạnh lẽo bởi tông chủ đạo đen trắng, cô nhẹ nhàng bước vào, mùi nam tính xộc thẳng vào mũi cô, mùi hương này rất quen thuộc, thật sự cô đã từng phát điên lên vì nhớ mùi này…Mùi hương này cũng tương tự mùi trên người Cố Giai Thụy nhưng nó lại rõ khác và đặc trưng rất nhiều, suốt những năm qua cô luôn tìm kiếm mùi hương quen thuộc này. Cuối cùng vào lúc tình cờ nhất cô lại ngửi thấy nó. Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhưng không có ai. Nhưng điều thu hút ánh mắt cô chính là bức ảnh của cô và anh kết hôn được lồng khung sang trọng treo lên tường trong căn phòng. Cô nhẹ nhàng đi vào nhìn lên bức ảnh đó, quả thật chính là cô. Cô lúc này chẳng dám không tin nữa rồi. Trên bàn lại để một số khung ảnh lồng hình riêng mình cô làm tim cô có chút co thắt…Thì ra người đàn ông bề ngoài lạnh lùng và khó gần này lại sâu sắc mà yêu một người như thế. Nói thật trong lòng cô có chút cảm tình và thấy mình may mắn
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!