Thời gian cứ dần trôi qua Mộ Diễn cùng với cô gái tên Ngô Đình Đình đã lấy được lòng tin của bà, anh và cô làm theo tất cả yêu cầu của người phụ nữ này kể cả việc kết hôn giả với cô.
Một năm trước anh đang giả vờ để lấy lòng tin của bà và muốn giúp mẹ mình thoát ra khỏi thế giới mà bà ảo tưởng, khi đó bà nói "nếu con muốn mẹ tin con thì hãy quên hai con nhỏ đó, con hãy cưới Ngô Đình Đình cùng sinh ra một đứa bé cho mẹ."
Anh không chần chừ liền đồng ý, hai người tạo ra một hôn lễ giả. Nhưng cũng không dễ gì anh cùng với Đình Đình cố không để ra sơ hở nào dù chỉ là một chút. Quả nhiên người ta thường hay nói "ông trời không bao giờ phụ lòng người tốt."
Trong hôn lễ diễn ra mọi chuyện đều suôn sẻ như kế hoạch đã bàn. Từ ngày cô trở thành người chủ của căn nhà này lại áp lực hơn hằng ngày đều nghe sự bàn tán rẻ lạnh của mọi người ở đây. Chẳng ai thích cô tất cả bọn họ nhìn thấy cô thường hay nói "đúng là con hồ ly tinh, giết người lại cướp luôn chồng của người khác đồ hai mặt."
Ngô Đình Đình lúc đầu cũng buồn nhưng trong 1 năm 3 tháng cô đã quá quen rồi, cô nghĩ "họ nói thì cứ việc dù sao cô và anh cũng chỉ hợp tác trả đũa bà Tiếu thôi." hơn nữa anh vốn dĩ đã không thích cô, Mộ Diễn sắp xếp cho cô phòng trống kế bên.
[...........]
Thẩm Mộ Diễn hôm nay anh đi làm về sớm, sẵn tiện ghé ngang shop quần áo nữ mua cho cô một cái váy. Hôm nay anh, cô kể cả bà Tiếu được mời đến một buổi tiệc.
Về đến nhà Mộ Diễn cảm thấy may mắn vì cô đang đi xuống cầu thang, anh không phải đi kiếm cô khắp nhà như lần trước nữa rồi.
Mộ Diễn rất giữ khoảng cách với cô, nếu cô đi bên phải anh đi bên trái. Cô đi bên trái anh đi bên phải.
Từng bước lên cầu thang đi về căn phòng của mình Mộ Diễn quăng túi đồ vào người cô, anh lạnh lùng nói "thay nó đi, tối nay lại có tiệc nhớ làm theo kế hoạch tôi yêu cầu.
Đình Đình quay ngược lên phòng thay bộ đồ anh đưa, nó là một cái váy màu đen nhưng không kém phần sang trọng.
Thẩm Mộ Diễn nghĩ "nếu như là Ngô Doanh Doanh, khi tôi mua đồ cho cô sẽ mua đồ màu còn cô không hợp với màu nào khác chỉ có màu đen này thôi."
Sau vài phút thay đồ xong anh đi ra khỏi phòng đưa cho cô một gói thuốc nhỏ, Đình Đình hỏi "đây là cái gì?"
Nghe cô hỏi vậy anh có vẻ hơi bực mình, anh quát "cô đui rồi à, không có mắt nhìn sao?" cô vì bị chửi nên cũng có vẻ hơi tức thì ra là thuốc ngủ.
Cả hai đi xuống lầu, Thư Trạch đợi sẵn phía dưới để đưa họ đến buổi tiệc.
Buổi tiệc hôm nay khá hoành tráng giành cho các giám đốc của những công ty cùng với phu nhân của họ và có người mẹ của họ.
7h buổi tiệc bắt đầu, Đình Đình lợi dụng cơ hội không ai để ý cô đi lại phía bàn để các thức ăn cùng những ly rượu.
Không biết người tổ chức tiệc là ai là lại chu đáo như vậy cò có ghi tên lên khay đựng những ly rượu là gia đình nào.
Đình Đình lấy sẵn một ly cho mình, ly còn lại cô chọn một trong hai và bỏ thuốc ngủ vô ly của bà Tiếu.
Bà Tiếu Cẩn Tuyên đang định đi lại lấy ly rượu thì thấy cô đang làm gì đó, dừng bước bà đứng lại coi cho đến khi cô rời đi.
Có vài hột rơi xuống bàn, bà đoán đây là thuốc ngủ. Trên khay đựng chỉ còn hai ly bà Tiếu đổ ly của mình rót vào rượu khác, ly còn lại bỏ một thứ thuốc gì vô "loại này khá mạnh đó." Bà rời khỏi nơi đó đi trò chuyện cùng những người bạn của mình.
Mộ Diễn đang đứng trò chuyện một người phụ nữ đem đến cho anh ly rượu trên khay lúc nãy mời anh uống, Đình Đình đứng gần đó cũng đi lại chỗ của anh.
Bà ba người nói chuyện vui vẻ và nhâm nhi ly rượu của mình, uống được khoảng nữa ly Mộ Diễn thấy cơ thể mình cảm giác lạ lạ anh buông ly rượu xuống chạy vào nhà vệ sinh, Đình Đình cũng vội đi theo anh. Bà Tiếu thấy hai người họ có vẻ rất khoái trí.
[.......]
Đi đến một nơi vắng người anh ngã quỵ xuống sàn, cô đi theo sau vội chạy lại đỡ "Mộ Diễn anh có sao không?" anh hất mạnh tay cô ra hét lớn "tránh ra, tôi hình như đã bị bỏ thuốc rồi."
Cô thắc mắc "thuốc gì chứ, chẳng lẽ cô gái lúc nãy." không thể để anh bị như vậy cô đưa anh vào một căn phòng gần đó.
Vào bên trong Mộ Diễn nói "cô mau ra ngoài đi, không được ở đây." Cô vội nói "nhưng anh."
"Đi" anh nói.
Đình Đình mở cửa đi ra ngoài để anh lại bên trong, cô rất lo cho anh nhưng lời anh nói là mệnh lệnh nên chỉ đành lắng nghe.
[........]
Một cô gái với bộ váy màu xanh dương khá xinh đẹp, lúc nãy do phục vụ sơ ý làm đổ rượu vào áo cô nên giờ cô phải đi đến nhà vệ sinh để rửa vết đó.
Mộ Diễn bên trong phòng không chịu nổi nữa anh mở cửa ra tình cờ lại thấy cô đi qua, nhà vệ sinh cũng gần căn phòng này. Anh nắm tay cô khiến cô gái hốt hoảng. Anh kéo mạnh cô vào phòng gài chốt cửa lại.