Chương 171: Tìm bạn trai cô ta
Các nhân viên trong công ty đều yên tĩnh lại, trên mặt tràn ngập vẻ kỳ lạ.
Bà cụ nhìn biểu cảm kỳ quái trên mặt anh ta thì tự cho là mình đã nắm được điểm mấu chốt nên ánh mắt lóe lên sự ác độc rồi bắt đầu nói năng vô cùng khó nghe: “Thảo nào một ông chủ như mày lại ngồi đây gây chuyện làm một bà già xấu hổ, ra là để trút giận cho con tình nhân tình ngãi của mình.”
“Bà câm miệng vào cho tôi!” Vẻ mặt Trần Thanh Minh vô cùng khó coi: “Người dơ bẩn thì lúc nào cũng dơ bẩn!”
Anh ta nói xong rồi chỉ vào những nhân viên đang đứng xung quanh đó, có cả nam cả nữ, đủ mọi lứa tuổi rồi cười lạnh lùng mà nói: “Họ đều ở đây bảo vệ Hoài An, chẳng nhẽ ý bà là tất cả những người ở đây đều có tư tình riêng với cô ấy à?”
Trần Thanh Minh vừa nói dứt lời thì các nhân viên như tỉnh ra.
Đúng thế, ngày thường Bạch Hoài An và Tổng giám đốc Trần ở cạnh nhau đều vô cùng thoải mái, tự nhiên, không hề làm điều kinh khủng như bà cụ này vừa nói.
“Đúng rồi đấy, bà đã già như vậy rồi mà còn không nên nết, nói nhăng nói quậy vu khống cho ông chủ và đồng nghiệp của chúng tôi như vậy hả?”
“Già mà không biết tự rèn luyện bản thân, những lời như thế mà cũng thốt ra được.”
“Tôi nhớ bà ta nói bà ta là bà nội của cả Hoài An đúng không? Là bà nội mà lại đi vấy bẩn cháu gái của mình trước mặt mọi người, vu khống cho cháu gái là có tư tình riêng với ông chủ, được ông chủ bao nuôi. Đây là cái loại bà gì vậy?
“Nếu bà nội tôi mà giống như bà ta thì chắc tôi phải đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mình thôi”
Bà cụ thấy mọi chuyện không đi theo chiều hướng mà mình nghĩ, tự nhiên bị nhiều người nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng lo sợ. Bà cụ nghe họ mỗi người mắng một câu, chửi một câu thì sợ có người bị kích động sẽ xông lên đánh mình, đến lúc đó thì bộ xương già này chịu làm sao được?
Đúng lúc đó, ngoài cửa náo loạn hẳn lên, một nhóm người mặc đồng phục bảo vệ đi theo sau một nhân viên trong bộ phận thiết kế tiến vào phòng.
“Ai đang gây rối ở đây?”
Đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo mấy người xông vào bằng khí thế vô cùng hung hăng. Bà cụ Bạch lại thấy dáng vẻ tức giận đó của anh ta trông vô cùng hòa nhã nên vội vàng nói: “Bảo vệ, đám người này bắt nạt một bà già như tôi, cậu phải làm chủ cho tôi đấy.”
Trần Thanh Minh và nhân viên của mình: “..”
Bà cụ này phản công thật rồi nè, không ngờ bà cụ lại bóp méo sự thật như thế. Rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?
Nhân viên bảo vệ bị bà cụ lôi cổ áo đến mức mơ hồ nên nhìn về phía Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, chuyện này là sao vậy ạ?”
Trần Thanh Minh nhíu mày đứng dậy: “Bà cụ này lén xông vào công ty chúng ta, làm loạn, quấy rối nhân viên không cho họ làm việc. Nếu đội bảo vệ các cậu còn không tới thì tôi sẽ báo cảnh sát”
Bà cụ đang định ăn miếng trả miếng với Trần Thanh Minh nhưng khi nghe anh ta nói là sẽ báo cảnh sát thì bà cụ ngậm miệng lại ngay tức khắc, cứ trốn sau lưng nhân viên bảo vệ rồi lầm bẩm: “Nó nói bậy nói bạ đó, rõ ràng là nó cậy nhân viên công ty nó đông nên bắt nạt một bà già đáng thương như thôi”.
Bà cụ vừa nói xong thì các nhân viên trong công ty đều không nhịn được mà bật cười: “Bà già đáng thương ả? Không ngờ là bà ta lại dám nói ra từ này cơ đấy! Dáng vẻ xúc phạm và ngang ngược vừa rồi của bà ta đã bị tôi chụp lại hết rồi. Giờ mà đăng lên mạng thì chắc sẽ thành tin nóng luôn đấy.”
Bà cụ nghe thấy câu này thì cả người cứng đờ lại. Bây giờ từ “trên mạng” hay “internet” đã trở thành bóng ma trong lòng bà cụ. Bởi con cả của bà cụ bị phát tán chuyện ăn hối lộ lên “internet) nên bây giờ đã mất việc, vậy nên bà cụ cũng không thể làm loạn thêm được nữa.
“Nếu chúng mày dám đăng ảnh tạo lên thì tao sẽ kiện chúng mày tội xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân của tạo đấy.”
“Ồ, bà còn biết quyền hình ảnh cá nhân hả?” Trần Thanh Minh cười lạnh lùng: “Nhưng mà bà đừng lo, tôi có tiền để đền bù mà. Nhưng bà đừng quên, hiện giờ tiếng tăm trên mạng của Hoài An rất tốt, nếu để cộng đồng mạng biết được chuyện cô ấy có một người bà và một người bác cả tuyệt phẩm như thế này thì bà nói xem người hâm mộ của cô ấy có bỏ qua cho các người hay không?”
Bà cụ Bạch nghe vậy thì chấn động, trừng mắt nhìn anh ta, khuôn mặt gầy gò, nhăn nheo càng thêm phần khắc nghiệt như một bà già đã thành tinh.
Trần Thanh Minh chỉ nhìn thôi cũng thấy cay mắt nên anh quay sang nói với nhân viên bảo vệ: “Đuổi bà ta ra ngoài, nhân viên công ty còn phải làm việc. Bà ta tốn quá nhiều thời gian của chúng ta rồi, tổn thất này không hề nhỏ đâu”.
Nhân viên bảo vệ nghe Tổng giám đốc của mình nói xong thì thẳng tay đưa bà cụ ra ngoài, mặc kệ bà cụ có đồng ý hay không.
Sau khi đưa bà cụ ra khỏi cửa công ty, đội trưởng đội bảo vệ thấy bà cụ đã lớn tuổi thì nhắc nhở: “Bà đừng nên đối nghịch với công ty làm gì, tính cách của Tổng giám đốc Trần không được tốt lắm đâu. Đây là anh ấy còn chưa chỉnh đốn bà đấy. Nếu bà chọc anh ấy tức điên lên thì kết cục của bà không được tốt đẹp gì đâu.”
Bà cụ Bạch nhớ đến thủ đoạn của Trần Thanh Minh thì cũng không dám xông vào trong nữa.
Đứng ở cửa chửi mát một hồi rồi bà cụ mới quay đầu đi ra ngoài, vì không nhìn đường nên đụng phải một người phụ nữ. Vậy là bà cụ ngã lăn ra.
Bà cụ bị đụng ngã thì kêu đau hai tiếng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị người phụ nữ kia nhìn bằng vẻ chán ghét: “Bà già này chui ở đâu ra vậy, đi không thèm nhìn đường à? Nếu đúng tôi bị thương thì bà có đền nổi không?”
Đây chính là câu mà bà cụ Bạch vừa nói với Trần Thanh Minh, không ngờ có ngày bản thân lại bị người khác mỉa mai như thế nên bà cụ ngẩn cả người.
Người phụ nữ này vừa gầy vừa cao, vô cùng xinh đẹp, quần áo trên người cũng rất thời thượng nhưng trong mắt cô ta tràn ngập sự cay nghiệt và tàn nhẫn, nhìn qua cũng biết là một người tài giỏi, có địa vị khá cao.
Mắng bà cụ xong thì người phụ nữ đó đứng trước tòa nhà cao tầng, ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng trên cùng rồi mím môi, không biết đang nghĩ gì mà vẻ tàn nhẫn trong mắt vô cùng nồng đậm.
Người như bà cụ Bạch chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, gặp người không dễ đối phó thì bà cụ chỉ lầu bầu trong miệng đôi ba câu chứ không dám đi lên lỗi người ta lại để làm loạn. Thế nhưng bà cụ lại không hề khách sáo mà mắng chửi: “Đúng là không ra cái thể thống gì nữa! Mấy đứa nhãi ranh bây giờ chẳng biết lễ phép là gì cả… Còn cái con chó má khốn nạn Bạch Hoài An kia nữa, mình.”
Phương Ly đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ của một tầng lầu trong Trần thị thì vô tình nghe thấy tên của Bạch Hoài An trong miệng bà cụ. Vậy là cô ta nhíu mày rồi quay phắt đầu lại nhìn bà cụ.
“Chờ chút đã, tôi nói bà đó bà cụ kia, chờ chút đã.” Cô ta vội vàng chạy lên níu lấy cánh tay của bà cụ Bạch.
Vẻ mặt của cô ta trông rất dữ tợn, bà cụ Bạch nhìn thấy thì sợ hết hồn, cho rằng cô ta tìm mình để gây phiền phức thì lùi về đằng sau: “Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, đừng có làm loạn, ở đây có nhân viên bảo vệ đấy, nếu cô dám ra tay với tôi thì tôi.”
Thấy bà cụ phản ứng như vậy thì Phương Ly mới nhận ra mình đang phát tiết cảm xúc ra ngoài, trông hơi dữ tợn nên cô ta vội vàng thay bằng một nụ cười: “Bà đến tìm Bạch Hoài An à? Bà là gì của cô ta vậy?”
“Tôi là bà nội nó, còn cô là ai?” Bà cụ Bạch thấy người phụ nữ này biết rõ tên của Bạch Hoài An thì nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Phương Ly nói: “Tôi là đồng nghiệp của Bạch Hoài An nhưng giữa hai chúng tôi có chút mâu thuẫn, đến nay vẫn chưa giải quyết xong nên chắc chắn cô ta không nhắc về tôi trước mặt bà đâu nhỉ?”.
Vừa rồi thấy bà cụ nhắc đến Bạch Hoài An bằng vẻ chán ghét nên Phương Ly đoán bà cụ đến đây là để gây phiền phức cho cô, thế nên cô ta nói ngay lập tức rằng mình và Bạch Hoài An không hề chung đường.
Bà cụ tin ngay, tự nhiên thấy Phương Ly trong hợp mắt hơn nhiều. Kẻ địch của kẻ địch thì tất nhiên là bạn mình rồi, gì chứ riêng chuyện này thì bà cụ rất tin.
Vậy là bà cụ kể lại cho Phương Ly nghe chuyện vừa xảy ra trong công ty rồi bắt đầu kể khổ: “Ông chủ và nhân viên trong công ty toàn mấy người ở đâu.”
Nói đến đây thì bà cụ chợt nhớ ra người phụ nữ đang đứng trước mặt mình cũng là nhân viên trong công ty nên cười ngượng rồi không nói gì nữa.
Phương Ly nghe bà cụ kể là Trần Thanh Minh ra một bảo vệ Bạch Hoài An thì bàn tay cô ta siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
“Mấy đứa nó nói với tôi là Bạch Hoài An đi tìm ai đó, cái gì mà Lý Tứ đấy… Ai biết chúng nó nói thật hay giả, chắc chắn vì tôi đã lớn tuổi nên chúng nó mới lừa tôi để tôi không tìm được Bạch Hoài An” Bà cụ lẩm bẩm.
Phương Ly biết rõ “Lý Tứ” mà bà cụ nhắc đến là Cách Lệ Tâm nhưng cô ta cũng không biết hiện giờ Cách Lệ Tâm đang ở đâu nên cũng không giúp gì cho bà cụ được.
Sau khi suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt của cô ta sáng lên rồi nhìn về phía bà cụ Bạch bằng vẻ thần bí: “Nếu không tìm được Bạch Hoài An thì bà có thể tìm bạn trai của cô ta mà”
“Bạn trai?” Bà cụ vô cùng ngạc nhiên: “Không phải con đó được ông chủ của các cô bao nuôi à?”
“Tất nhiên là không!” Giọng nói của Phương Ly vô cùng gay gắt và chói tai, sau khi nhận ra phản ứng của mình có phần thái quá nên cô ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Bạn trai của cô ta chính là anh Hoắc Tùng Quân, Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoắc Kỳ”.
“Thật hay đùa vậy?” Bà cụ hít sâu vào một hơi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!