Chương 345
Vẻ mũm mĩm khiến người ta chỉ muốn vuốt ve thôi, nhưng hiện tại khi đôi mắt màu hổ phách của anh quét qua đã khiến người không rét mà run, hoàn toàn không dám có suy nghĩ xâm phạm.
Mẹ Hoắc thấy Bạch Hoài An thích nên cười nhắc nhở nói: “Phía sau còn nhiều lắm đấy”
Ông nội Hoắc bọn họ không thích chụp ảnh lắm nên sau này khi Hoắc Tùng Quân được sinh ra thì bố Hoắc đã chụp cho anh không ít những tấm hình.
“Có hình đầy tháng, một trăm ngày, hình thôi nôi, nhiều lắm đấy”
Mẹ Hoắc nói rồi dứt khoát đặt cuốn album đến trước mặt Bạch Hoài An và bảo hai vợ chồng họ cùng xem.
“Các con từ từ xem, bác đi vệ sinh chút đây”
Bạch Hoài An vội vàng lật đến phía sau, quả nhiên đúng như lời mẹ Hoắc nói, mặt sau tất cả đều là hình của Hoắc Tùng Quân với đủ loại ảnh chụp, tạo hình kiểu gì cũng đều có.
Ban đầu lúc một hai tuổi thì tạo dáng kỳ lạ đáng yêu khá nhiều, cũng có không ít hình tạo dáng tinh nghịch khiến Bạch Hoài An hết sức hào hứng.
Hoắc Tùng Quân m mặt lại và hai bên tai đỏ bừng đi.
Anh cũng không biết tại sao cuốn album này lại có nhiều tấm hình kỳ lạ như thế.
Bạch Hoài An nhìn nhìn liền phát hiện ra những tấm hình chụp sau hai tuổi dường như cũng không có, một vài tấm hình ngẫu nhiên xuất hiện đều là khuôn mặt cau có, trên người mặt bộ vest và tỏa ra vẻ lạnh lùng.
Hoắc Tùng Quân ở một bên giải thích: “Lúc này anh đã bị bố mẹ đưa đến chỗ ông nội nuôi dưỡng, bởi vì bà nội vừa qua đời nên ông nội rất đau khổ và cũng rất cô đơn”
Cũng là lúc này bố mẹ Hoắc cũng ít quan tâm anh hơn, ông nội đối với anh rất nghiêm khắc, từ nhỏ anh đã được tiếp xúc với nền giáo dục rất tốt dẫn tới tính cách anh càng ngày càng trở nên lạnh nhạt và càng ngày càng xa cách với người nhà.
Bạch Hoài An nghe xong những lời này và nhìn thân hình nhỏ bé xuất hiện trong cuốn album mà cô cười không nổi nữa, trong lòng lại bắt đầu dâng lên vẻ đau lòng.
Phía sau cuốn album dường như cả một năm, có khi nhiều năm sau mới nhìn thấy anh xuất hiện một lần.
Khí thế trong người Hoắc Tùng Quân cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn, khuôn mặt càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, anh lạnh lùng nhìn ống kính và tỏa ra vẻ lạnh lùng đầy xa cách.
Bạch Hoài An cảm thấy chính mình như là nhìn thấy con đường trưởng thành của Hoắc Tùng Quân vậy, cũng tham dự vào cuộc sống của anh nửa đời trước.
Trong đó một tấm hình chụp khiến cô rất thích.
Tấm hình chụp lúc Hoắc Tùng Quân lúc mười sáu bảy tuổi, anh mặc sơ mi trắng và quần tây, tóc xoã tung thoải mái, ánh mắt lạnh lùng, làn da trắng trẻo, ngũ quan xinh đẹp tới cực điểm khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất kinh ngạc.
“Này, bức ảnh trông điển trai quá” Bạch Hoài An khẽ cảm thán, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chăm vào tấm hình.
Anh trông giống như nhân vật chính Trung Bách Sùng trong phim điện ảnh thư tình vậy.
Hoắc Tùng Quân thấy cô thích nên lập tức rút tấm hình từ album ra và đặt vào lòng bàn tay cô: “Cho em này”
Bạch Hoài An hơi sửng sốt một chút, gương mặt cô có chút ửng đỏ: “Không được, không tốt lắm đâu, đây không phải là cuốn album gia truyền của nhà anh sao?”
Hoắc Tùng Quân khẽ cười một tiếng: “Cái gì album gia truyền chứ, là mẹ anh sắp xếp thôi, vả lại em chính là vợ tương lai của anh nên ngoại trừ em thì còn ai có tư cách giữ hình của anh nữa chứ”
Nếu không phải mẹ Hoắc kịch liệt phản đối thì anh đã sớm dẹp sạch hết toàn bộ những tấm hình kỳ lạ trong cuốn album ảnh này rồi, thật là mất mặt mà.
Những tấm hình này không chụp cũng đã chụp rồi nhưng mẹ anh lại còn đem nó đưa cho Hoài An xem, khuôn mặt Hoắc Tùng Quân hơi mất tự nhiên, hình tượng của anh trước mặt Bạch Hoài An đã bị mẹ anh hủy hoại hết toàn bộ rồi.
Bạch Hoài An hoàn toàn không chú ý tới tâm tư của anh mà lập tức cầm tấm hình lên và xem đến mức đứng cười ngây ngô.
Hoắc Tùng Quân ở bên cạnh nhìn cô và bất giác nở nụ cười theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!