Thân thể Lăng Mạt Mạt hơi run rẩy, vốn bị Lý Tình Thâm đánh một cái tát, trong lòng xấu hổ không thôi, bây giờ lại bị người khác nhìn thấy, càng cảm thấy mất mặt, cô làm thế nào cũng đứng ở chỗ này được, xoay người, liền chạy đi.
Trong tích tắc Lăng Mạt Mạt xoay người chạy đi, nước mắt liền rơi xuống.
Nước mắt vừa rơi xuống, thì làm thế nào cũng không thể ngừng được.
Cô không hề thấy rõ đường đi trước mặt, bóng dáng chạy nghiêng ngả lảo đảo, rất không ổn định.
Lý Tình Thâm nhìn bóng lưng cô, mím môi hết sức chặt, tay nắm thành quyền, nhưng từ đầu đến cuối vẫn đứng tại chỗ không có đuổi theo.
Tô Thần thấy Lý Tình Thâm không đuổi theo, mình cũng không tốt tiến lên đuổi theo, chỉ có thể đứng ở một bên, buồn tẻ nhìn bóng dáng Lăng Mạt Mạt dần biến thất không thấy.
Lý Tình Thâm không nói gì, vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc.
Tô Thần nhún vai, hai tay đút vào túi, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Lý Tình Thâm, nghĩ nghĩ, nói: “Cô ấy đi rồi.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm, vẫn nhìn chằm chằm về phía bóng dáng Lăng Mạt Mạt biến mất, không dời, chỉ là khi anh nghe thầy lời củaTô Thần nói, cánh môi rõ ràng run rẩy một cái, cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại.
Tô Thầnnhìn dáng vẻ Lý Tình Thâm ra vẻ bình tĩnh, thì hai tay đút vào túi nhìn chung quanh một chút, giả bộ không chút để ý, mở miệng nói: “Được rồi, tôi biết cậu bây giờ rất tức giận, đổi lại là tôi, nhìn thấy cô gái mình thích theo người ta ôm ôm ấp ấp như vậy, tôi cũng sẽ tức giận.”
Lý Tình Thâm hơi nghiêng người, liếc mắt về phía Tô Thần.
Tô Thầnnhún vai, không sợ hãi nói: “Cậu trừng tôi cũng vô dụng, tôi nói sự thật, anh nhất định đã thích cô ấy, nếu không thích, cậu sẽ không nhận cô ấy làm học trò, nếu không thích, buổi tối người chạy đến đây làm cái gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!