Lý Tình Thâm cũng đã uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình, thuận thế lấy ly rượu Lăng Mạt Mạt mới vừa giơ lên bên môi, không nói lời nào lại nâng ly uống cạn một lần nữa, giọng điệu bình thản lên tiếng nói: “Rất xin lỗi, học trò của tôi không biết uống rượu, cho nên ly rượu này do tôi uống thay.”
Bởi vì là Lý Tình Thâm, là thần thoạilà người đàn ông ngồi tít trên cao khiến cho người ta khôngthể nhìn gần, cho nên anh nói ra lời, mặc dù khách khí, lại có chút quyết đoán, làm cho người ta không dám phản kháng, mặc dù tiến lên chỉ vì muốn uống một ly rượu với thần thoại và nữ thần, tuy nhiên cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể duy trì nụ cười, khách khí chào hỏi với Lý Tình Thâm, rồiliền rời đi.
Tiếp đó, liên tục có người tiến lên mời rượu, mỗi một lần, Lý Tình Thâm đều uống hai chén, ngón tay thon dài bưng ly đế cao, khẽ ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, tư thái tiêu sái mê người, mức độ hứng thú mười phần.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, âm thầm quan sát Lý Tình Thâm, phát hiện anh uống nhiều rượu như vậy, sắc mặt vẫn trắng nõn như cũ, ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ, thần thái vẫn bình tĩnh như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu hoảng hốt mờ mịt say rượu .
Lăng Mạt Mạt không nhịn được âm thầm nghĩ trong lòng, trời cao thật quá thiên vị rồi, anh đã rất hoàn mỹ rồi, hoàn mỹ đến cực hạn rồi, kết quả, ngay cả tửu lượng cũng tốt như thế, quả thật người và thần đều phẫn nộ, không thể bắt bẻ!
Sauđó lại có người tới mời rượu, Lăng Mạt Mạt nghĩ cô không thể uống, hơn nữa trong dạ dày có chút không dễ chịu, mà nếu Lý Tình Thâm có thể uống như vậy, dứt khoắt cô mặc cho Lý Tình Thâm uống thay cô vậy.
Du Dật bưng ly rượu mời quanh một vòng, mới chú ý tới Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt ở đây, Du Dật nhìn Lý Tình Thâm để ly rượu rỗng xuống, hơi nhíu mày, nghiêng đầu, hướng nhẹ giọng nói với người bên cạnh: ” xin lỗi, tôi có việc, đi trước một chút.”
Sau đó liền cất bước, chạy tới bên Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt.
Du Dật cười tít mắt ngồi đối diện Lý Tình Thâm, rót một ly trà nóng, đưa cho Lý Tình Thâm, “Làm sao anh lại uống rượu?”
Lý Tình Thâm thản nhiên nhận lấy ly trà, ưu nhã giơ lên, dien<dan-leq>uyd.on nhẹ nhàng nhấp một hớp, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, “Lúc nào thì anh nhiều truyện như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!