“Cho dù tôi đi ra ngoài nói những điều này vẫn không giải uyết được vấn đề, tôi cũng phải nói, tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ vu oan tôi…tôi lại có thể thờ ơ!”
Hiển nhiên cảm xúc của Lăng Mạt Mạt vẫn còn trong trạng thái mất không chế, tức giận, uất ức, áp lực tập trung ở đáy lòng của cô, cô cần phát tiết, và sự phát tiết đó, chính là khóc thút thít, nhưng cô lại liều mạng đè nén mình, không chịu để cho mình khóc.
Cô cố chấp không để cho mình mềm yếu.
“Dù là người của toàn thế giới không tin tôi, vậy thì thế nào? Tôi vẫn muốn nói!”
“Còn có công ty Du thị, căn bản không phải cô ta nhường cho tôi, cô ta dựa vào cái gì mà có thể dõng dạc nói những lời này? !”
“Anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Nhưng đáy măt của Lý Tình Thâm vẫn bình tĩnh nhìn Lăng Mạt Mạt phát điên rống giận.
Đến cuối cùng rốt cuộc Lăng Mạt Mạt không còn hơi sức, sắc mặt chợt tái nhợt, thân thể run rẩy cực kỳ lợi hại.
Lúc này Lý Tình Thâm mới từng chút từng chút buông cô ra, sâu trong đôi mắt của anh ẩn giấu sự đau lòng, anh nhìn gương mặt cô thật sâu trong chốc lát, ngay sau đó liền trở nên lạnh nhạt, bế cô lên, đặt cô ngồi một bên ở trên ghế sa lon.
Động tác của anh cực kỳ êm ái, lúc này Lăng Mạt Mạt mới chậm rãi hoàn hồn, nghiêng đầu, liền nhìn thấy gò má lạnh nhạt và tuấn mỹ của Lý Tình Thâm, lại gần cô như vậy, xinh đẹp đến mức làm cho cô không dám nhìn gần, thân thể cô không nhịn được run lên, một giây kế tiếp, lại nghe được âm thanh đặc biệt nhẹ nhàng của người đàn ông, từng chút truyền đến: “Muốn khóc, thì khóc đi.”
Lời của anh, chỉ có năm chữ đơn giản.
Bình bình đạm đạm.
Trong nháy mắt, lại làm cho tâm Lăng Mạt Mạt đang kiên cường, liền như vậy bị cường bạo đâm thủng.
Nước mắt của cô, lập tức từ trong đôi mắt to đen nhánh trào ra.
Một giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay của Lý Tình Thâm, chỉ là chất lỏng ấm áp, Lý Tình Thâm lại cảm thấy nóng bỏng cực kỳ, thuê đốt tim của anh, đau đến muốn ngừng đập.
Trong tích tắc đó, những ngụy trang cùng cố ý của anh, trong nháy mắt liền sụp đổ.
Trong lúc bất chợt anh vươn tay, đem cô gái đang rơi lệ này ôm vào trong lòng, đem đầu của cô dựa vào lòng ngực mình, giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô.
Lý Tình Thâm hiếm khi dịu dàng đối với Lăng Mạt Mạt, làm cho Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt không nhịn được, mở to miệng khóc oa oa.
Cô tựa vào ngực của anh, khóc giống như là một đứa bé, thân thể nho nhỏ, đến cuối cùng cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!