Trong lời nói của Lăng Mạt Mạt có châm chọc khiêu khích, không phải là Giản Thần Hi không có nghe được, cô ta cũng không tức, chỉ là vểnh môi, vẫn cười như cũ: “Chỉ là, cô cũng đừng quá đắc ý, trước kia cô không phải đối thủ của tôi, bây giờ cô càng không thể nào là đối thủ của tôi!”
Sau khi Giản Thần Hi nói xong, liền xoay người, dáng vẻ uốn éo là lướt, từng bước từng bước xinh đẹp rời đi.
Lăng Mạt Mạt nhìn bóng lưng Giản Thần Hi, im lặng nhếch môi, từ từ tràn ra một tiếng cười, cô chỉ đúng một nửa, trước kia Lăng Mạt Mạt hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, nhưng tương lai Lăng Mạt Mạt tuyệt đối sẽ không thua cô!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Cuộc so tài giành ca khúc mới của thần thoại, thời gian định vào thứ năm tuần sau.
Vừa vặn là thời gian Lăng Mạt Mạt tới chỗ Lý Tình Thâm học tập.
Sau khi Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm tan rã không vui liền không có đến biệt thự học nữa, mà Lý Tình Thâm cũng chưa từng gọi tới một cú điện thoại.
Lăng Mạt Mạt biết thần thoại là Truyền Kỳ trong giới âm nhạc, sớm hay muộn thì bản thân cũng phải tới cửa nhận sai, nhưng mà, trước mắt Lăng Mạt Mạt có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên một lòng một dạ đặt hết lên việc chuẩn bị cho cuộc so tài, tất nhiên cũng quên luôn chỗ Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm đã viết xong ca khúc chủ đề cho phim mới của đạo diễn Vương Nhất, thời gian càng rảnh rỗi.
Vào đúng thứ tư, Lý Tình Thâm đã rời giường rất sớm, đứng ở cửa sổ sát đất lầu ba biệt thự, pha một ấm trà, yên lặng nhìn đường xuống núi.
Từ buổi sáng đến hoàng hôn, đường xuống núi vẫn không xuất hiện bóng người mà anh chờ đợi.
Thời gian lại qua đi vội vã, hôm nay cô vừa đúng hạn phải tới đây, anh biết, sau đó lại là một tuần chờ đợi.
Lý Tình Thâm biết Lăng Mạt Mạt đang bận rộn gì, vì ngày mai là cuộc so tài.
Bài hát của cô, anh nghe rồi, bình tĩnh mà xem xét thì rất tốt, có lẽ là ngày đó nghe qua bài hát của anh, cho nên bắt được cảm giác, và chiếm ưu thế hơn bất kỳ ai.
Nhưng mà anh lại biết, cô bây giờ, thật không thích hợp bước vào cái vòng kia.
Sắc trời dần dần tối, khoảng không gian đoạn đường xuống núi đen kịt, một bóng người cũng không có, thân thể Lý Tình Thâm cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào bàn đọc sách, thất thần chốc lát, Lý Tình Thâm mới đi qua.
Phía trên bày một tầng giấy A4 dày, trên mỗi một tờ hiện đầy nhạc phổ do cô chép, chữ viết tinh tế xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!