Edit: Ngọc Hân
Lang Mạt Mạt hát đến đây đáy mắt có sương mù bắt đầu lượn lờ.
Cô cố gắng cong môi, âm cuối hơi run rẩy, giữa trăm ngàn rung động đến tâm can khẽ khàng hát hết lời bài hát.
“Trong phút chốc còn sống có thể gặp được anh, thế nhưng lại phải dùng hết vận may.”
“Đến ngày hôm đó mới phát hiện từng thở chung một bầu không khí!”
Đúng vậy, đúng vậy.
Sinh thời chẳng có cô gái nào lại không muốn gặp gỡ người đàn ông như Lý Tình Thâm.
Lại có người con gái nào may mắn như Lăng Mạt Mạt gặp được người đàn ông như Lý Tình Thâm?
Nhưng cho dù gặp được, vậy thì thế nào?
Cuối cùng xài hết tất cả may mắn một đời một thế này của cô nhưng đã đánh mất tất cả tư cách.
Vì sao phải lúc cô không cách nào đi chung đường chung lối, mới có thể yêu anh?
Vì sao không phải là thời gian cô mới bắt đầu cuộc sống đẹp nhất thuần khiết nhất, gặp anh?
Chỉ đáng tiếc, cuộc sống không cách nào làm lại.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy tất cả những thứ giữa cô và Lý Tình Thâm tựa như một giấc mộng, như câu chuyện xưa kết thúc hoàn mỹ nhất, đơn giản là sẽ kết thúc vào giờ phút này.
Cô yêu anh dừng ở giờ phút này, dừng ở giờ phút cô chưa từng nói lời yêu đã xoay người bỏ đi.
Hoàn mỹ nhất trên đời.
Lăng Mạt Mạt hát xong bài này bên trong KTV có một giây yên lặng.
Lý Tình Thâm ngồi chỗ đó ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô, đáy mắt sáng rực không biết đang nghĩ gì.
Trầm Lam Triết giơ tay lên đầu tiên, nhẹ nhàng phát động vỗ tay thức tỉnh Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt lập tức từ trên ghế chân cao tuột xuống đi tới trước sofa.
Trầm Lam Triết thuận tay đưa cho Lăng Mạt Mạt một ly rượu, lên tiếng than thở: “Không nghĩ tới ca khúc đứng đầu mười năm trước lại được em hát với phong cách khác như vậy!”
Lăng Mạt Mạt mím môi cười: “Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!