Edit: Ngọc Hân
Lý Tình Thâm hớn hở đồng ý.
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một lát lại hỏi: “Thầy, anh muốn ăn gì đây?”
“Em làm gì cũng thích.” Lý Tình Thâm trôi chảy nói ra lời buồn nôn lại khiến Lăng Mạt Mạt không chút nào cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại ấm áp vào tận trái tim.
Lăng Mạt Mạt bò dậy từ trong ngực Lý Tình Thâm đi vào trong phòng ngủ khoác áo lông đi ra: “Vậy em tới siêu thị một chuyến, anh ở nhà chờ em.”
Lý Tình Thâm tao nhã đứng dậy, “Anh đi với em.”
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được.”
Nói xong liền đi tới cửa trước đổi giày.
Lý Tình Thâm theo sau lưng Lăng Mạt Mạt đi tới, lúc Lăng Mạt Mạt đẩy cửa đi ra ngoài đột nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay cô, ánh mắt sáng ngời, “Mới vừa rồi em gọi anh là gì?”
Lăng Mạt Mạt nhất thời không phản ứng kịp, mờ mịt nhìn Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm cong môi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Gọi Tình Thâm, nhanh đi.”
Lúc này Lăng Mạt Mạt mới chợt hiểu ra, vừa rồi theo thói quen mình gọi anh là “Thầy,” cô nhìn thấy vẻ mặt Lý Tình Thâm ‘dù bận mà vẫn ung dung’ và chờ đợi, sắc mặt hơi căng thẳng nhưng vẫn khéo léo mở miệng gọi một tiếng “Tình Thâm.”
Tình Thâm Tình Thâm, cô vốn cho rằng tên anh sẽ khó có thể mở miệng, hoặc sẽ ngượng ngùng, hoặc không được tự nhiên, nhưng không ngờ vừa mở miệng mới phát hiện thì ra thế mà gọi lại trôi chảy tự nhiên như thế.
Tình Thâm Tình Thâm.
Trái tim Lăng Mạt Mạt rung động.
Đây là cái tên dễ nghe nhất trong cuộc đời này mà cô từng nghe qua.
Tình Thâm, tình thâm sâu như vậy.
Lý Tình Thâm vốn chỉ muốn bảo Lăng Mạt Mạt sửa miệng gọi thẳng tên, nhưng anh cũng không ngờ tới cô e lệ xấu hổ trầm thấp gọi tên anh như vậy.
“Tình Thâm.”
Từ lúc ra đời đến bây giờ bao nhiêu người từng gọi anh như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!