Cố Hiểu Khê chợt dừng lại vài giây, cố gắng kiểm soát cảm xúc bên trong để không gϊếŧ Thái Tuyết Anh ngay tại đây.
" Mẹ của em còn mua chuộc bác sĩ để hại chết mẹ chị. "
Nghe Cố Hiểu Khê nhắc đến mẹ, phản ứng của Thái Tuyết Anh đột ngột trở nên quyết liệt. Bà ta lớn tiếng phản bác tội ác mà cô đã gán cho mình:
" Cố Hiểu Khê, con bị điên rồi có đúng không? Dì thừa nhận... thừa nhận chuyện mua cổ phiếu, ngay cả chuyện mua chuộc nhân viên để hại con cũng là do dì làm. Nhưng dì chưa từng mua chuộc bác sĩ để hại chết mẹ con, thậm chí trong lúc cô ấy mang thai cũng là dì ở bên cạnh chăm sóc. "
Nói đến đây, bà ta hướng đến Cố Sâm, giọng nói có phần u uất:
" Cố Sâm, anh nhất định phải tin em, em không có làm chuyện đó. "
Trước lời biện minh của Thái Tuyết Anh, Cố Sâm không có bất kì phản ứng gì. Thấy bà ta không chịu nhận tội, Hiểu Khê liền lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ đang đứng bên ngoài:
" Người đâu, đưa người vào đây. "
Từ bên ngoài, hai tên thuộc hạ của cô áp giải một người phụ nữ trung niên vào trong. Đứng trước những người này, Tô Hạ bị đẩy ngã xuống sàn, ánh mắt sợ hãi đảo một lượt, sau đó dừng lại trước Thái Tuyết Anh. Còn bà ta, ngay khi thấy Tô Hạ bị đưa đến thì căng thẳng đứng liếm môi, bối rối đứng tại chỗ, ánh mắt vụt lên tia hoảng loạn.
" Chắc là bà không quên dì của mình đâu, đúng không? "
Cả Thái Tuyết Anh và Tô Hạ đều không đáp lời, song cả hai đều run rẩy như ngọn cỏ trước gió.
" Tô Hạ, bà biết mình phải làm gì rồi chứ? "
Trước lời nhắc nhở của Cố Hiểu Khê, âm thanh run rẩy của Tô Hạ bỗng vang lên.
" Cố... Cố lão gia, tôi là dì của Thái Tuyết Anh, cũng là một trong những bác sĩ đã ở trong phòng sinh lúc cô gái kia sinh con. Trước lúc ông đưa cô ấy vào bệnh viện, Thái Tuyết Anh đã gọi điện cho tôi. Cô ta... cô ta nói sẽ cho tôi một số tiền nếu có thể làm cho hai mẹ con họ một xác hai mạng. Nhưng lúc đó tôi không đành lòng gϊếŧ đứa trẻ vô tội ấy, nên tôi... tôi đã nhân lúc không ai chú ý, lén tiêm kali vào cơ thể người mẹ ngay khi cô ấy sinh xong. "
Cố Sâm nghe xong thì nhắm chặt mắt, thở ra một hơi. Còn Cố Khuynh Nhược bị lời của Tô Hạ làm cho kinh ngạc, vội lấy tay che đi gương mặt hoảng hốt. Cô ấy thật không dám tin mẹ mình đã làm ra những chuyện đó. Nhưng lúc này Thái Tuyết Anh đã không còn chút sức lực nào mà ngã khuỵu xuống sàn, những chuyện xấu bị vạch ra một lượt khiến bà ta không biết phải đối mặt thế nào. Song cũng không vì thế mà bà chịu thừa nhận chuyện mình hại chết mẹ của Hiểu Khê.
Ngay khi Tô Hạ trình bày đầu đuôi mọi chuyện, Thái Tuyết Anh mới lớn tiếng quát:
" Bà nói dối. "
Bà ta lết đến chỗ Cố Sâm và quỳ dưới chân ông, nước mắt rơi lã chã, không ngừng thanh minh.
" Cố Sâm, bà ta chẳng có bằng chứng nào đã định tội em xúi giục để hại chết tiểu Diệp, hơn nữa bà ta cũng là do Hiểu Khê đưa đến. Anh... anh nhất định phải tin em, họ muốn hại em... "
Thấy Thái Tuyết Anh có chết cũng không chịu thừa nhận, Tô Hạ quỳ rạp dưới chân Cố Sâm, ánh mắt đầy kiên định, mạnh dạn thề.
" Cố lão gia, tôi dùng tính mạng của các con tôi để chứng minh những gì tôi nói là sự thật. Nếu có nửa lời dối trá, tôi nhất định sẽ chết không toàn thây, các con tôi cũng sống không được yên. "
Để có thể khiến Tô Hạ thành thật khai ra chuyện năm đó, Cố Hiểu Khê cũng phải tốn công bắt giữ các con của bà ta.
Lời thề của bà khiến Thái Tuyết Anh hoàn toàn sụp đổ, không còn gì để nói. Bà ta không cách nào chối bỏ những chuyện mình làm.
" Đưa bà ta đi được rồi. "
Sau khi Tô Hạ được đưa ra khỏi nhà họ Cố, Cố Hiểu Khê mới tiến đến chỗ Thái Tuyết Anh, nhìn bà ta bằng ánh mắt rắn rỏi.
" Bà có biết vì sao tôi điều tra lại chuyện này không? "
Đôi mắt mơ hồ của Thái Tuyết Anh nhìn chằm chằm vào Cố Hiểu Khê. Nhớ lại lúc hai người đi ăn cùng nhau, bà ta vô tình nhắc đến chuyện mẹ của cô vừa sinh xong thì tim ngừng đập. Nhưng hôm cô nói chuyện với Cố Sâm, ông lại nói rằng bà vì mất máu nên không qua khỏi. Có lẽ chính bà ta cũng không ngờ rằng, chỉ vì một giây lỡ lời đã khiến Cố Hiểu Khê nghi kị, dẫn đến tình cảnh hôm nay.
" Hai người ly hôn đi! "
Lời của Cố Hiểu Khê nhẹ tựa lông hồng, song cả Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược đều không hẹn mà cùng nhau hoảng hốt. Ngay cả Khuynh Nhược cũng thấy những gì mẹ mình làm là không đúng, nhưng khi nghe chính miệng Cố Hiểu Khê yêu cầu bà ta ly hôn, cô cũng phải thốt lên:
" Đừng mà chị! "
Bị ép phải ly hôn, Thái Tuyết Anh lúc này liền lộ rõ bản chất thật sự của mình. Bà ta đứng phắt dậy, tiến thẳng đến chỗ Cố Hiểu Khê và lớn tiếng mắng.
" Cố Hiểu Khê, mày điên rồi phải không? Lúc mày còn nhỏ là ai đã giúp ba mày chăm sóc mày? Không phải là tao sao? Bây giờ mày lại trả ơn cho tao bằng cách này hả? "
Trước những lời mắng mỏ mà bà ta nói với con gái mình, Cố Sâm lấy ra đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn trước đó, vứt xuống bàn khiến hai mẹ con Thái Tuyết Anh một lần nữa phải kinh ngạc.
" Tôi đã ký rồi, cô cũng mau ký đi. "
Thái Tuyết Anh nhìn sự lạnh nhạt mà Cố Sâm dành cho mình, bà ta càng điên tiết lên.
" Ông đã chuẩn bị từ lâu rồi có đúng không? Ông vẫn luôn nhớ đến con khốn chết tiệt đó sao? "
Vừa nghe bà ta mắng mẹ mình, Cố Hiểu Khê không chút nhân nhượng mà cho một bạt tay vào mặt khiến đối phương đứng không vững và ngã xuống. Cô nhìn bà ta bằng ánh mắt cao cao tại thượng, lạnh giọng ra lệnh.
" Im miệng lại, ký nhanh lên. "
" Con tiểu tiện nhân này, mày dám đánh tao. Thứ dơ bẩn như mày thì có tư cách gì ra oai ở đây hả? "
Cố Sâm và Cố Khuynh Nhược đều trợn mắt kinh ngạc, nhất là Cố Khuynh Nhược. Cô không hiểu vì sao Thái Tuyết Anh lại dùng lời lẽ như thế để nói Cố Hiểu Khê.
" Khuynh Nhược, con có biết vì sao chị gái của con đến năm hai mươi tuổi mới về đây không? Vì lúc nó năm tuổi, nó đã bị người ta bắt cóc rồi làm nhục, sau đó trở nên điên điên khùng khùng rồi bị đưa sang Anh Quốc suốt mười lăm năm."
Cố Hiểu Khê tức giận đến run người, gϊếŧ chặt tay thành quyền. Thái Tuyết Anh nói dứt thì bị miệng súng chĩa vào thái dương, đón nhận ánh mắt căm phẫn từ Uất Trì Ảnh Quân.
" Sao hả? Tên gian phu như mày cũng muốn gϊếŧ tao sao? Cho dù mày định gϊếŧ tao cũng không thể che giấu được quá khứ dơ bẩn của nó đâu. "
Bà ta hướng đến Cố Hiểu Khê, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường và tiếp tục đả kích cô:
" Mày mãi mãi là thứ để đàn ông chà đạp thôi. "
Tuy mạnh miệng là thế, nhưng đứng trước miệng súng thì Thái Tuyết Anh cũng không khỏi run sợ.
" Bà sống đủ lâu rồi. "
Lúc Uất Trì Ảnh Quân chuẩn bị bóp cò, Cố Hiểu Khê đã nhanh tay ngăn anh lại.
" Đừng gϊếŧ bà ta. Cho dù bà ta có chết, tôi cũng muốn ba và bà ta không còn liên quan gì với nhau. "
Nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn, Thái Tuyết Anh cười lạnh một tiếng.
" Muốn tao đồng ý ly hôn, được thôi! Nhưng tao có điều kiện. "
" Nói! "
" Sau khi tao ký vào đơn ly hôn, Khuynh Nhược phải được 15% cổ phần của Cố thị. "
" Được. "
Cố Hiểu Khê không suy nghĩ, liền đáp. Ở Cố thị, Cố Hiểu Khê có trong tay 60% cổ phần, cộng với số cổ phần mà Cố Sâm đã tặng cô vào ngày kết hôn, tổng cộng trong tay cô đang nắm giữ 80% cổ phần và hiện là cổ đông lớn nhất.
Chữ ký của Thái Tuyết Anh vừa đặt lên giấy, bà ta quay sang nói với Cố Khuynh Nhược.
" Khi mẹ mang thai con, mẹ đã hy vọng con sẽ là con trai. Thứ nhất, lúc đó con có thể thừa kế Cố thị. Thứ hai, nếu con là con trai, mẹ cũng không sợ phải chia sẻ tình yêu của ba con với người khác. Nhưng bây giờ mẹ đã nhận ra, ông ta từ trước đến nay chưa từng yêu mẹ. Ông ta kết hôn với mẹ chỉ vì chịu trách nhiệm, ngay cả khi đã là vợ chồng và ở cùng một phòng, nhưng ba con đã đặt hai chiếc giường đơn cách xa nhau và chưa từng ngủ chung giường với mẹ cho đến bây giờ. Nghe buồn cười lắm có đúng không? "
Thái Tuyết Anh cười lên một tiếng đầy thê lương, đôi mắt ngấn lệ nhìn con gái.
" Khuynh Nhược, con nghe cho kĩ đây. Ba con chưa từng yêu thương mẹ con chúng ta. Con có biết vì sao ba con lại thương Cố Hiểu Khê hơn không? Vì nó là do con tiện nhân kia sinh ra. "
Hành lý của Thái Tuyết Anh đã được người làm dọn xong. Trước khi rời đi, bà ta định ôm lấy Cố Khuynh Nhược, cô ấy cũng định chạy đến bên bà nhưng lại bị Cố Sâm giữ lấy tay.
Cuối cùng bà ta chỉ có thể cười chua xót.
" Khuynh Nhược, mẹ chỉ có thể cho con như vậy thôi. "
Ở cùng Cố Sâm bao nhiêu năm, tuy Thái Tuyết Anh không có được trái tim của ông nhưng ít ra có thể đổi lấy một địa vị vững chắc cho Cố Khuynh Nhược ở Cố thị.