Sắc trời tối dần, từ nhà họ Cố trở về, Cố Hiểu Khê nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân lại xuất hiện trước cửa nhà mình. Tuy lần trước anh giúp cô chuyện của Thái Tuyết Anh, cô cũng đã không còn tỏ ra chán ghét anh nữa. Song cũng không vì thế mà chuyện trước kia đều quên sạch.
Nhẹ nhàng lướt qua đối phương, khi cánh cửa mở ra, Cố Hiểu Khê chợt dừng lại vài giây. Cô suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng nên nói một vài lời với Ảnh Quân.
" Từ tuần sau anh không cần tốn công đến đây nữa đâu. "
Uất Trì Ảnh Quân từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi, dáng vẻ thốt hoảng hiện rõ trên gương mặt ấy.
" Em chuyển nhà sao? Hiểu Khê, anh xin lỗi, nhưng em đừng rời chỗ này có được không? Anh sẽ không đến đây nữa, cùng lắm có đến thì anh sẽ đặt đồ trước nhà em và rời đi. Anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, sẽ không để em thấy khó chịu vì chuyện đó. "
Anh biết rõ, nếu cô chuyển nhà thì nhất định sẽ không để anh biết địa chỉ, và đương nhiên khó mà gặp lại đối phương.
Khác với Ảnh Quân đang cuống lên, Hiểu Khê lại nhẹ nhàng nói ra năm từ:
" Tôi sẽ về Anh Quốc. "
Uất Trì Ảnh Quân ngẩng người vài giây, giọng cũng nhỏ dần vì không dám tin những gì mình nghe được.
" Bao lâu em sẽ quay về đây? "
" Tôi sẽ không về nữa. "
Vị kia nghe xong thì chết trân. Tai anh bắt đầu lùng bùng, loáng thoáng nghe Cố Hiểu Khê nói gì đó.
" Nơi này vốn dĩ không thuộc về tôi. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ thích nơi này vì nó mang lại cho tôi những kỉ niệm đẹp, nhưng suy cho cùng, kỉ niệm lại là thứ khiến người ta đau lòng nhất. "
Cô nói xong thì cười lên một tiếng, sau khi trải qua mọi chuyện, cô cũng tâm tàn ý lạnh. Tiếng cười của Cố Hiểu Khê như con dao sắt nhọn, đâm thẳng vào trái tim của cả hai.
Tình yêu mang lại những kỉ niệm không ai có thể đánh cắp được, nhưng cũng mang lại nỗi đau không ai có thể chữa lành.
" Anh có thể đến thăm em chứ? "
" Tốt nhất là anh đừng đến. "
" Em hận anh đến vậy sao? "
" Cho dù bây giờ tôi không còn hận anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ quên đi những chuyện anh đã làm với tôi. "
Cô nói tiếp.
" Bây giờ tôi cũng đã hiểu được một điều: có một số chuyện bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không cách nào quay lại được. Vậy nên, Ảnh Quân à, chúng ta không thể quay về được nữa. "
Sau khi đã nói hết nỗi lòng của mình, cô thở ra một hơi dài nhưng vô cùng nhẹ.
" Không còn sớm nữa, anh về đi, tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi. "
---------
Bẵng đi một vài ngày, đó là những ngày cuối Cố Hiểu Khê ở lại Cố thị, khi sắp đến giờ nghỉ trưa, cô nhận được điện thoại gọi đến. Cô không nhanh không chậm, chấp nhận cuộc gọi, lạnh giọng hỏi người ở đầu dây bên kia.
" Có chuyện gì không? "
" Anh muốn mời em đi ăn cùng, trước khi em rời đi. "
Cố Hiểu Khê có chút lưỡng lự, sau một lúc thì đáp lời.
" Cũng được thôi. "
" Anh đang đứng dưới công ty của em. "
Tại nhà hàng, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê được nhân viên đưa đến bàn ăn có thể nhìn ra cảnh toàn thành phố.
" Mong quý khách sẽ cảm thấy thoải mái khi ở đây. "
Nhân viên rời đi, Ảnh Quân cũng hơi lùi ghế về phía sau và định đứng lên.
" Để anh đi lấy đồ ăn cho em. "
" Không cần đâu, tôi tự đi được. "
Đến quầy chọn thức ăn, vai của Cố Hiểu Khê vô tình chạm vào người bên cạnh, vô tình lại thấy người kia đang mang thai, thế là cô vội xin lỗi.
" Thật ngại quá, cô không sao chứ? "
" Tôi không sao! "
Cả hai nhìn nhau, sau đó ngẩng vài giây. Cố Hiểu Khê không giấu được sự ngỡ ngàng khi có thể gặp Khiết Vy ở đây. Nhưng sau khi lấy lại được ý thức, cô thận trọng hỏi:
" Em mang thai sao? "
Khiết Vy ý tứ lấy tay che bụng lại, cười nhẹ nhàng lại lộ vẻ xấu hổ.
" Dạ. "
Từ phía sau Cố Hiểu Khê và Khiết Vy, Uất Trì Ảnh Quân và Khương lão đại đồng loạt bước đến. Sau khi để Khiết Vy chào hỏi vài câu với Cố Hiểu Khê, vị Khương lão đại kia ôm eo Khiết Vy từ nãy đến giờ cũng lên tiếng:
" Cố gia, cô ấy không thể đứng lâu được, chúng tôi xin phép đi trước. "
Anh ta nói xong thì gật nhẹ đầu chào hỏi Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê rồi dìu Khiết Vy rời đi. Nhìn thấy cô cứ dõi theo bóng lưng hai người họ, Ảnh Quân cảm thấy có chút lạ.
" Em sao vậy? "
" Nhìn thấy em ấy vẫn còn bị trói buộc, nhưng so với lần đầu gặp gỡ thì bây giờ có vẻ đã hạnh phúc hơn. "
Sau khi ăn xong, trên đường đưa Cố Hiểu Khê trở về Cố thị, cô lại đưa cho anh một địa chỉ trên điện thoại và nhờ anh đưa mình đến đó. Theo địa chỉ mà đến, hai người họ có mặt tại một tòa nhà đang thi công nhưng bị bỏ dở. Nhìn kiến trúc ở đây, Ảnh Quân đoán rằng nó cũng đã bị bỏ hoang một thời gian.
" Sao em lại đến đây thế? "
" À, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi. Anh ở đây đợi một chút, tôi sẽ ra liền thôi. "
Cố Hiểu Khê nói xong thì rời khỏi xe, nhanh chóng bước vào trong kia. Nhìn thấy cô lên tầng một rồi lại rẽ vào một căn phòng gần khung cửa, Uất Trì Ảnh Quân cũng không biết vì việc gì mà cô lại muốn đến đây như thế. Trong thoáng chốc, anh thấy một bóng đen lướt ngang qua, thầm nghĩ có lẽ đó là người đến gặp Hiểu Khê.
Trong căn phòng được xây dở dang, rất nhanh Cố Hiểu Khê đã nghe thấy tiếng bước chân đang tiến vào. Lúc nãy cô nhận được một tin nhắn, nói rằng có một số chuyện năm xưa rất quan trọng và gửi địa chỉ cho cô. Biết rằng người hẹn mình đã đến, Cố Hiểu Khê cũng quay người lại để hỏi cho rõ. Thế nhưng, chính khoảnh khắc đó khiến cô chết trân, hiện lên là nét mặt kinh hoàng, toàn thân run lên như ngọn cỏ trước gió. Tuy đã qua bao nhiêu năm, gương mặt đó cũng đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn khiến Cố Hiểu Khê cả đời không thể quên. Chính gương mặt này đã đeo bám cô suốt nhiều năm qua.
Hắn ta vừa gặp lại cô, nụ cười năm đó chợt tái hiện lên mặt, từng bước tiến đến gần và nói với Cố Hiểu Khê.
" Bé con, có nhận ra chú không? Qua bao nhiêu năm rồi, thật không ngờ con lại xinh đẹp thế này. "
Trong lúc đó, cả người Cố Hiểu Khê như bị điểm huyệt. Cô sợ hãi đến nỗi chẳng thể cử động tay chân, để mặc cho hắn đang tiến sát đến bên mình.
" Chúng ta có nên ôn lại chút chuyện cũ không nhỉ? Dù sao thì bây giờ thân thể này cũng trưởng thành rồi, so với lúc đó, chắc là tuyệt hơn nhiều. "