Nằm dưới thân thể cường tráng của Uất Trì Ảnh Quân, bị cơ thể to lớn kia áp lên mình, còn ngửi được rất rõ hơi thở đàn ông nực nồng, Cố Hiểu Khê không chịu được mà ra sức phản kháng. Nhưng một phần vì quá căng thẳng, tay chân cô không còn chút sức lực nào, cả người duỗi thẳng bất động, cuối cùng chỉ có thể nằm yên mặc cho anh phát tiết dục vọng với mình.
Còn Uất Trì Ảnh Quân, không nghe Cố Hiểu Khê trả lời câu hỏi của mình, anh cau chặt mày, siết lấy mặt của Hiểu Khê, gầm lên giận dữ:
" Đây không phải lần đầu của em? "
Cố Hiểu Khê không lên tiếng. Cô đưa mắt nhìn sang hướng khác và lấy tay che miệng để không phát ra bất kỳ âm thanh khiếm nhã nào. Uất Trì Ảnh Quân biết được đáp án, gương mặt lúc này tràn trề thất vọng. Anh ngước mặt lên trần nhà, hít một hơi thật sâu sau đó quay xuống vẫn thấy Hiểu Khê chẳng chút động tĩnh.
Ánh mắt hằn học của Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê, trên môi lộ ra nụ cười coi thường:
*" Hoá ra Cố đại tiểu thư thường ngày thích giả vờ thanh cao, thật ra là vô cùng phóng đãng. " *
Nói dứt, anh luồn tay ra sau, kéo dây kéo rồi cởi chiếc váy của Cố Hiểu Khê, thẳng tay vứt xuống dưới. Anh kéo phần áo nhỏ của cô xuống, để lộ ra cặp ngực căng tròn thường ngày bị giấu đi. Ngực cô phập phồng làm anh cảm giác thèm muốn.
Phía trên ngậm lấy nụ hoa đang e ấp, bên dưới lại không ngừng luật động một cách thô bạo. Bên trong Cố Hiểu Khê liên tục bị kích thích mãnh liệt, nơi đó siết chặt lấy cự long, thân thể run bần bật. Nhưng vậy đã sao? Uất Trì Ảnh Quân vẫn chưa vừa ý, anh không thương tiếc nói với cô:
" Tôi vẫn chưa thoả mãn nên chúng ta cứ tiếp tục. "
Uất Trì Ảnh Quân không ngừng phát tiết dục vọng với Cố Hiểu Khê. Nhưng cô chỉ nằm bất động trên giường, không hề phản kháng lại. Hiểu Khê tuy đai đen Karate ngũ đẳng nhưng trước cơ thể cường tráng khống chế, cô chẳng thể làm gì. Điều duy nhất mà cô cảm nhận được chính là linh hồn của bản thân đang bay lơ lửng trong không trung, còn thứ mà Uất Trì Ảnh Quân đang quan hệ, cùng lắm chỉ là một cái xác.
Sau một lúc trầm luân với cơ thể Cố Hiểu Khê, Ảnh Quân nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng mà kiên quyết, sau đó ôm lấy người cô, gầm nhẹ một tiếng, phóng thích bản thân trong cơ thể của người phụ nữ.
Kết thúc màn ân ái nóng bỏng, Uất Trì Ảnh Quân ngồi lại bên giường. Khi quay đầu, anh thấy Cố Hiểu Khê đau khổ run rẩy nằm trên giường, bó mình trong tư thế của một thai nhi. Thấy cô mệt mỏi đến vậy, mà cơ thể cũng chằng chịt dấu vết của mình, Ảnh Quân không biết nên an ủi hay xin lỗi thế nào mới phải. Không thấy chút động tĩnh nào từ Hiểu Khê, anh đứng dậy, quay lưng vào nhà tắm. Thôi thì để cô yên tĩnh một lúc, khi tắm xong sẽ nói chuyện rõ ràng với cô. Mà lúc này Cố Hiểu Khê vẫn chưa thể hoàn hồn sau tất cả mọi chuyện. Cô run rẩy sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chẳng nghe ra được gì.
Rất nhanh sau đó, Uất Trì Ảnh Quân bước ra với quần áo chỉnh tề. Nhìn thấy Cố Hiểu Khê vẫn còn nằm trên giường, anh nhặt tất cả đồ của cô lên rồi đặt lên giường. Ảnh Quân nhẹ nhàng quay người cô lại, đối diện với đôi mắt tuyệt đẹp nhưng vô hồn kia, giọng anh đầy ôn nhu:
" Em đi tắm đi, sau đó tôi đưa em về. "
Không thấy Cố Hiểu Khê phản ứng, gương mặt cũng chẳng còn thần sắc. Ảnh Quân nghĩ rằng cô vẫn còn giận mình, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
" Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên ra tay với em. "
Vừa nói, tay Uất Trì Ảnh Quân đồng thời giơ lên định chạm vào bên má đã tát Hiểu Khê, lập tức bị cô hất ra. Ánh mắt vô hồn từ lúc nào đã thay đổi. Cố Hiểu Khê giật lấy váy của mình rồi bỏ vào nhà tắm. Cô vừa mặc váy vào, chẳng thèm liếc đến Uất Trì Ảnh Quân, cứ thế rời đi. Ảnh Quân thấy bộ dạng sốt sắng của cô, anh không suy nghĩ, giữ lấy tay cô.
" Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi. "
" Buông tay. " Mặt Cố Hiểu Khê trầm xuống, gằn giọng.
Ảnh Quân chỉ vừa nới lỏng khỏi tay Hiểu Khê, cô đã bỏ ra khỏi phòng. Uất Trì Ảnh Quân nhanh chóng đuổi theo nhưng lúc này cô đã chạy vào trong thang máy, tay còn không ngừng nhấn nút đóng cửa. Khi anh vào thang máy lượt kế tiếp, Cố Hiểu Khê đã rời khỏi khách sạn.
Hắc Lang ngồi trong xe chờ lão đại của mình. Từ trong khách sạn, cậu thấy Cố Hiểu Khê hớt hải chạy ra liền cảm thấy khó hiểu. Một lúc sau, Uất Trì Ảnh Quân cũng bước ra. Anh gõ vào kính xe, hỏi Hắc Lang: " Cậu thấy Hiểu Khê bước ra không? "
*" Dạ thấy. " *
" Đuổi theo. " Dứt lời, anh mở cửa bước vào.
Trời càng tối thì càng lạnh, Cố Hiểu Khê lại đi bộ về nhà. Lúc nãy do đi vội, đến giày cũng chẳng kịp mang vào. Bước một bước, tay cô lại siết chặt hơn. Cô mở trừng hai mắt, thở mạnh và dồn dập, vừa đi vừa không ngừng nói mắng: " Anh là cái thá gì! " Móng tay nhọn hoắt cứ vậy đâm vào da thịt đến đau nhức.
Hiểu Khê vừa nói dứt, xe của Uất Trì Ảnh Quân cũng đã đuổi kịp. Hắc Lang điều khiển xe chậm lại rồi dừng hẳn để Ảnh Quân hạ cửa sổ xuống, nói với Cố Hiểu Khê: " Lên xe. " Cô không chút để tâm, tiếp tục bước về phía trước. Uất Trì Ảnh Quân không nhịn được, mở cửa xe một cách thô bạo rồi bế cô vào trong. Cố Hiểu Khê dùng sức giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được trước sức mạnh của nam nhân này.
Anh ta đè cô nằm xuống ghế, giữ chặt hai tay, còn chưa kịp lên tiếng thì bị cô cướp lời: " Anh lại muốn gì ở tôi? "
" Theo tôi về. " Anh nhấn mạnh.
" Tôi không phải nữ nhân của anh, không có nghĩa vụ nghe theo lời anh. " Nhìn thấy phản ứng quyết liệt của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân hít một ngụm khí lạnh rồi cười khì.
Cô ấy không muốn làm nữ nhân của anh, vậy muốn làm nữ nhân của ai? Nhạc Thiếu Siêu? Uất Trì Ảnh Quân sầm mặt, hằn học ra lệnh cho Hắc Lang:
" Hắc Lang, xuống xe. "
" Dạ. "
Hắc Lang vừa đóng cửa xe lại, tay Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng lướt trên người cô, cảm nhận sự mềm mại từ da thịt: " Có phải lúc nãy trong khách sạn tôi không đủ nâng niu em không? Nếu đã như vậy, chúng ta tiếp tục. "
" Tôi giết anh, tôi nhất định sẽ giết chết anh. Chết đi, anh đi chết đi... " Trong lòng Cố Hiểu Khê dậy sóng điên cuồng, cô ra sức kháng cự và gào lớn, nhưng tay lại bị Ảnh Quân giữ chặt, đôi môi nhanh chóng bị anh ngặm lấy. Ai kia thấy chiếc váy quá đỗi vướng víu, thế là thô bạo xé rách, tiện tay vứt xuống sàn xe.
Uất Trì Ảnh Quân liếm cổ của cô, nơi đây tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kích thích. Nhìn Hiểu Khê vẫn không bỏ cuộc, giọng anh cáu kỉnh: " Em sợ cái gì? Cũng đâu phải lần đầu. " Nói dứt, anh nhẹ nhàng đưa cự long vào nơi nhạy cảm vẫn còn ẩm ướt.
" Ưm... " Thứ to lớn kia đột ngột tiến vào, khiến cô chẳng chút phòng bị mà cất lên tiếng rên mê người.
Ảnh Quân đè lên thân thể của Cố Hiểu Khê, sau một lúc dùng sức với cô thì dừng lại, tà ác ở bên tai Hiểu Khê nói nhỏ: " Tốt nhất em nên nhỏ tiếng lại, nếu không ngay cả Hắc Lang ở bên ngoài cũng nghe được giọng của em "
Cố Hiểu Khê nghe vậy, lập tức lấy hai tay che miệng mình lại, cặp mắt nhìn anh đầy vẻ căm phẫn. Uất Trì Ảnh Quân càng tỏ ra thích thú, anh giữ chặt hai tay cô sang hai bên, sau đó điên cuồng di chuyển thân dưới để nghe âm thanh êm ái của cô. Cố Hiểu Khê khi đó phải cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên của mình. Nhìn thấy cô tự cắn môi đến rớm máu, anh cúi người ngặm lấy môi cô. Ảnh Quân kéo người Hiểu Khê dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình để cả hai đối diện nhau, sau đó nắm lấy cái eo nhỏ, liên tục ấn sâu xuống. Mà Hiểu Khê lúc ấy chẳng thể cự tuyệt trước cảm giác dữ dội Uất Trì Ảnh Quân mang đến, cô bất giác vòng tay ôm lấy cổ anh, cùng anh mặn nồng trong xe.
Hắc Lang đứng bên ngoài, trời vừa lạnh lại vừa nhiều muỗi, cậu cũng hút hết điếu này đến điếu khác, nhưng người trên xe vẫn chưa chịu dừng lại. Điều duy nhất an ủi cậu chính là cách âm bên trong xe rất tốt, một âm thanh nhỏ cũng không lọt ra ngoài được.
Dừng bên đường hơn một tiếng, chiếc xe cuối cùng cũng chịu rời đi. Uất Trì Ảnh Quân cho hạ vách ngăn của xe để Cố Hiểu Khê có thể nghỉ ngơi. Còn Hiểu Khê lúc này được Ảnh Quân ôm chặt trong lòng. Khi nãy do anh quá cuồng nhiệt, vừa kết thúc cô liền ngất đi trong lòng mình. Chiếc váy đắt tiền bị Ảnh Quân xé rách, anh không bận lòng, cởi áo vest của mình che cơ thể cô lại.