Một tiếng sau, một chiếc xe sang trọng chạy thẳng vào sân biệt thự Bán Hải. Thuộc hạ nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho Uất Trì Ảnh Quân. Anh vừa bước xuống xe, vì muốn gặp ngay Cố Hiểu Khê mà bước chân đi càng nhanh. Bước vào đại sảnh sang trọng mang nét cổ điển, một cảm giác trống trải khiến Ảnh Quân có chút không quen. Anh liếc sơ qua một lượt, sau đó cong môi nở nụ cười.
Lúc này người làm nhận được tin Uất Trì Ảnh Quân đã về, cô ta chạy ra nghênh đón với dáng vẻ vừa cung kính vừa sợ hãi.
*" Cô ấy đâu? " *Ảnh Quân hỏi bằng giọng trầm trầm, mắt liếc tứ phía tìm kiếm Cố Hiểu Khê.
" Cố gia đang nghỉ ngơi ở trong phòng. "
Uất Trì Ảnh Quân nhìn đại sảnh một lần nữa, hỏi một cách vô thức: " Chuyện này là sao? "
" Cố gia tức giận vì Ngài không cho phép cô ấy rời đi nên đã đập hết bình cổ mà Ngài yêu thích. " Nét mặt người làm rầu rĩ, giọng không khỏi run rẩy, thận trọng trả lời.
Nghe vậy, trong lòng Ảnh Quân xuất hiện một linh cảm không tốt. Anh vô thức đưa mắt nhìn chiếc bình bằng men ngọc mà mình yêu thích nhất, nay chỗ đó chỉ còn một khoảng trống: " Chỗ này không phải lúc trước có đặt một chiếc bình sứ men ngọc sao? " Vừa nói, Ảnh Quân đồng thời chỉ tay vào chỗ trống kia.
Người làm nghe được câu này, trong lòng cô ta lập tức thấp thỏm, cuối cùng anh vẫn phát hiện ra.*" Chiếc bình đó cũng bị Cố gia đập rồi ". *Cô ta hít một ngụm khí lạnh tỏa ra dày đặt từ người Uất Trì Ảnh Quân, trả lời xong mà người còn run bần bật.
Không nghe anh đáp lời, cô ta lén nhìn thái độ của Uất Trì Ảnh Quân đối với chuyện này thế nào. Trong đầu họ lúc này là hình ảnh anh tức giận đến đỏ mặt, sau đó cho người đưa Cố Hiểu Khê vào nhà lao. Nhưng không! Uất Trì Ảnh Quân nghe người làm báo lại, anh ta cười lên một tiếng thật lớn, chuyển giọng quan tâm: " Vậy cô ấy đã hết giận chưa? "
" Dạ? " Người làm nhìn Uất Trì Ảnh Quân đầy ngơ ngác, cô ta còn nghĩ mình nghe nhầm cho đến khi thấy anh liếc mắt nhìn mình liền đáp tiếp:* " Có vẻ... có vẻ đã không còn giận nữa. "*
" Nếu cô ấy còn giận, cứ để cô ấy đập chúng. Hư cái nào thì mua cái mới lấp vào. " Lời thốt ra từ miệng Uất Trì Ảnh Quân vô cùng nhẹ nhàng.
Bọn họ không nghe lầm!
Uất Trì Ảnh Quân không trách Cố Hiểu Khê một lời, hơn nữa chiếc bình men sứ mà anh yêu thích kia có giá hơn 2 triệu đô. Cô nói đập là đập, anh vậy mà xem như không có chuyện gì.
Ảnh Quân sau khi hỏi chuyện, anh di chuyển lên phòng, bước chân ngày càng nhanh chỉ để gặp cô. Mới không gặp Cố Hiểu Khê vài tiếng, trong lòng anh đã thấy nhớ nhung. Sau đêm hoan ái, đến giờ hương thơm của Hiểu Khê vẫn còn quấn quýt trong trái tim anh.
Trước cửa phòng, Ảnh Quân giao cho hai thuộc hạ đứng canh giữ, đề phòng cô bỏ trốn. Vừa nhìn thấy anh đến, hai tên thuộc hạ kính trọng cúi chào rồi mở cửa cho anh. Uất Trì Ảnh Quân bước vào phòng, nhưng lúc này bên trong chẳng có ai. Anh chạy vào phòng tắm kiểm tra nhưng bên trong cũng trống không.
" Người đâu. " Uất Trì Ảnh Quân lớn tiếng gọi. Hai tên thuộc hạ giật mình, lập tức chạy vào.
" Lão đại. "
" Cô ấy đâu? " Ảnh Quân cau chặt mày, giọng điệu tức giận tra hỏi thuộc hạ gay gắt.
" Cố gia... Cố gia vẫn luôn ở trong phòng mà. " Hai người họ ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng bọn họ đứng canh không chút lơ đãng, Cố Hiểu Khê rời đi bằng cách nào mà họ không chút hay biết chứ?
Uất Trì Ảnh Quân nhìn đến bên cửa sổ, sau đó anh tiến đến xem. Cửa sổ mở, cách đó chính là cây cổ thụ có từ lâu. Vì cành cây gần với cửa sổ nên có thể Cố Hiểu Khê đã trèo qua cành cây, nhảy xuống sân và trốn thoát.
" Lập tức cho người chặn hết con đường ra vào ở Bán Hải, bằng mọi giá phải mang Cố Hiểu Khê về đây cho tôi. " Sắc mặt Uất Trì Ảnh Quân nhìn khủng khiếp như thần chết, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
*" Dạ. " *
Cùng lúc đó tại nhà của Hoàng Mễ, bà đang đợi lấy bánh trong lò nướng của mình và chuẩn bị hưởng thức thành quả thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình. Nhìn dòng tên hiện lên trên điện thoại, bà không dám chậm trễ: " Tôi nghe đây. "
*" Bác sĩ Hoàng, Cố gia hôm nay có đến gặp bà không? " *
" Không có! Nhưng có chuyện gì vậy? " Giọng Trần Điềm Điềm ở đầu dây bên kia không giữ được bình tĩnh khiến Hoàng Mễ cũng phải hoảng theo.
" Tôi cũng không biết, hôm nay Cố gia không đến công ty, tôi cũng không liên lạc được. "
" Được rồi, tôi sẽ liên lạc với bên thông tin liên lạc ở Anh Quốc, bảo họ tìm Melanie. "
" Cảm ơn bà, nếu có thông tin của Cố gia, xin hãy báo cho tôi. "
" Tôi biết rồi. "
Hoàng Mễ nghe xong cũng chẳng còn tâm trạng để chờ thành quả của mình nữa. Bà vừa nhấn vào số điện thoại của trưởng ban thông tin liên lạc, còn chưa kịp gọi điện đã bị tiếng bấm chuông bên ngoài làm phiền. Vốn định gọi điện xong mới ra xem là người nào, nhưng vì người ngoài kia cứ liên tục bấm chuông, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc gọi. Hoàng Mễ cảm thấy phiền phức vô cùng, bà liền chạy ra mở cửa trước. Vừa vội vàng chạy ra bà vừa không ngừng kêu lên: " Đến đây, đến đây. "
Ngay khi Hoàng Mễ vừa mở cửa, bà không khỏi ngạc nhiên khi Cố Hiểu Khê đứng trước mặt mình. Ngạc nhiên hơn nữa, trên người cô chỉ có một chiếc áo choàng tắm, chân cũng không mang giày, còn có mấy vết thương do ngã xuống đường vì vội vã chạy trốn.
" Melanie, cô... " Hoàng Mễ nhìn nét mặt lúc này của Cố Hiểu Khê, biết là có chuyện gì đó liền nói tiếp: " Mau vào nhà đi. "
Bà để Cố Hiểu Khê ngồi trên ghế sofa, sau đó chạy vào trong lấy đồ dùng y tế của mình, cẩn thận xử lý vết thương cho cô. Hiểu Khê vẫn không nói gì, mà Hoàng Mễ xử lý vết thương xong liền pha cho cô một ly ca cao nóng
*" Cô uống một chút đi. " *Cố Hiểu Khê nhận bằng hai tay, xem chừng vẫn chưa thể hoàn hồn sau mọi chuyện. Sau khi hớp một miếng ca cao nóng, cô nghe Hoàng Mễ hỏi: " Có chuyện gì xảy ra với cô vậy, Melanie? Điềm Điềm vừa gọi điện nói với tôi rằng không liên lạc được với cô. Tôi vừa định báo cho bên thông tin liên lạc thì cô liền xuất hiện, hơn nữa mặc áo choàng tắm chạy ra ngoài cũng không phải là phong cách của cô. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
Cố Hiểu Khê hồi lâu mới có thể bình tĩnh. Cô uống thêm một ít ca cao rồi hắng giọng, do không lên tiếng một lúc lâu nên giọng đã trầm hơn: " Hoàng Mễ... "
" Có tôi đây. " Hoàng Mễ nhìn thấy sắc mặt cô có chút khó coi.
" Hoàng Mễ, mau đưa tôi thuốc tránh thai khẩn cấp. "
Hoàng Mễ nghe được năm từ " thuốc tránh thai khẩn cấp " liền không giấu được sự kinh ngạc của mình. Bà mắt chữ a mồm chữ o nhìn Cố Hiểu Khê:* " Melanie, cô... "*
" Mau lên đi. " Cô gầm lên khiến Hoàng Mễ cũng phải giật mình.
Sau khi bị Cố Hiểu Khê thúc giục, Hoàng Mễ cũng đưa cho cô. Cố Hiểu Khê bỏ vào miệng rồi nuốt thẳng xuống, sau đó ho lên vài tiếng. Hoàng Mễ đứng cạnh thấy vậy liền đưa cho cô ly nước lọc. Bà không ngờ rằng sẽ có ngày Cố Hiểu Khê dùng đến nó. Uống thuốc xong, cô nói với bà: " Tôi có thể mượn phòng ngủ của bà được không? Tôi muốn nghỉ ngơi một chút. "
" Được. "
Hoàng Mễ đưa Cố Hiểu Khê vào phòng ngủ của mình. Trong lúc cô ngủ, bà ra ngoài gọi điện cho Trần Điềm Điềm hay tin Cố Hiểu Khê đang ở chỗ mình, cô vẫn an toàn. Điềm Điềm nhận được tin báo thì vô cùng nhẹ nhõm. Hiểu Khê sau khi nghỉ ngơi 5 tiếng, lúc này cũng lấy lại được tinh thần. Khi cô thức dậy, Hoàng Mễ cũng đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho cô.
" Melanie, cô ăn chút gì đi. " Hiểu Khê nghe vậy thì đi đến rồi ngồi vào bàn ăn. Trong lúc ăn, cô nghe Hoàng Mễ nhắc: " Melanie, tối nay cô phải sang Anh Quốc rồi. "
" Đúng vậy. Lát nữa bà giúp tôi liên lạc với Điềm Điềm, kêu cô ấy đến chung cư chuẩn bị hành lý giúp tôi. "