Biên soạn: Đức Uy - .vn---------------------------------------------
Senny được giới võ thuật Hoa quốc công nhận là có thực lực mạnh nhất về Muay Thái, cũng là thần tượng của không ít người. Rất nhiều người Hoa một mực hi vọng ông ta có thể đến Hoa quốc tham gia giao lưu đối kháng Trung – Thái, tiến hành tỷ đấu cùng với võ thuật truyền thống của Hoa quốc.
"Senny đúng là tuyển thủ đại biểu đỉnh cấp của Muay Thái, mà Tôn tiên sinh cũng là võ học đại tông sư của Hoa quốc. Tôi thực ra cũng vô cùng hi vọng có cơ hội được chiêm ngưỡng trận tỉ thí giữa võ thuật Trung Hoa và Muay Thái chuyên nghiệp đấy!" Mục Tùy Phong mở miệng nói, thần sắc có vài phần kích động, hiển nhiên là đề xuất của Tần Nhược Hi khiến cho ông ta vô cùng mong đợi.
Nghe được câu trả lời trong dự đoán, Tần Nhược Hi lộ ra vẻ hưng phấn đầy giả tạo, sau đó nhìn về phía Tư Dạ Hàn, ôn nhu nói, "A Cửu, nếu Mục tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú, chi bằng Tần gia chúng ta, Tôn gia, còn có Tư gia, ba nhà từng người chọn lựa ra một vị đại biểu, lại để đại biểu dẫn dắt 5 người tinh anh, tạo thành một Đại Hội Võ Thuật."
Mục Tùy Phong lập tức vỗ tay nói, "Cái chủ ý này không tệ nha!"
Thấy Mục Tùy Phong cảm thấy rất là hứng thú, để tỏ lòng hiếu khách, Tư Dạ Hàn tất nhiên sẽ không cự tuyệt: "Cũng được, tôi sẽ phái người đi sắp xếp."
Ánh mắt Tần Nhược Hi đảo qua người Diệp Oản Oản một cái, sau đó mở miệng nói, "Tần gia bên này, tôi sẽ làm làm đại biểu, tự mình lựa chọn 5 người tinh anh. Về phần Tư gia bên này, A Cửu, chi bằng hãy để Diệp tiểu thư làm đại biểu đi!"
Nãy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn an phận ở bên Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản đột nhiên bị chỉ đích danh, nhíu mày theo bản năng. Tần Nhược Hi lại sẽ tốt bụng như vậy? Cho nàng cơ hội nổi tiếng!?
Khẳng định là không có đơn giản như vậy à nha...
Chậc chậc, đến lúc đó nhất định là sẽ có siêu cấp cao thủ tiếp đón mình…
Thật sự là muốn đi chơi quá đi mà!!!
Ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời sáng trưng như bóng đèn, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, “bắn” thông điệp đầy khát khao cháy bỏng của nàng: Để cho em đi! Để cho em đi! Để cho em đi!
Mục Tùy Phong nghe vậy hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn một cái, thần sắc có chút kinh ngạc, "Ồ? Chẳng lẽ Diệp tiểu thư cũng biết võ và giao thủ cận chiến sao?"
Chuyện này... Thật sự là không nhìn ra nha...
Tần Nhược Hi mỉm cười trả lời: "Thân thủ của Diệp tiểu thư rất tốt, tôi đã tận mắt thấy qua. Rất nhiều hộ vệ lợi hại của Tư gia đều bại ở trong tay của nàng ấy!"
Ả ta dĩ nhiên là cố ý khi đem Diệp Oản Oản thổi phồng lên nhiều như vậy. Cứ thế này, coi như là nàng không muốn đi, cũng phải đi rồi...
"Ha ha, vậy thì tôi thật sự là mỏi mắt chờ mong nha!" Mục Tùy Phong cười nói, bất quá lời này hiển nhiên là không cách nào coi là thật, chẳng qua chỉ là nói khách khí mà thôi.
"A Cửu, anh thấy thế nào?" Tần Nhược Hi hỏi.
Tựa hồ là sợ Tư Dạ Hàn vì bảo vệ Diệp Oản Oản, nên sẽ không đồng ý, Tần Nhược Hi lại bổ sung thêm một câu, "Đại biểu không cần ra sân, đến lúc đó chỉ cần dẫn đội và chỉ đạo một chút là được rồi, cho nên sẽ không có nguy hiểm gì. A Cửu à, anh có thể yên tâm."
Tần Nhược Hi nói xong, đáy mắt lóe lên một tia hàn băng. Bây giờ ả ta nói như vậy, nhưng chờ đến lúc đó, kế hoạch đột ngột thay đổi, làm sao mà Oản Oản có thể trở tay cho kịp...
Chỉ cần chuyện lần này thành công, ả ta không chỉ có thể lấy lòng Mục tiên sinh, còn bán cho Tôn gia một cái ân huệ; Quan trọng nhất là, có thể khiến cho Diệp Oản Oản trở thành trò cười cho thiên hạ, phá hủy được chút uy tín nàng vừa gây dựng được…
Tần Nhược Hi cố kềm chế tâm tình, chờ đợi câu trả lời của Tư Dạ Hàn.
Mà giờ khắc này, một nửa bên mặt của Tư Dạ Hàn đều đã sắp bị ánh mắt chờ mong của Diệp Oản Oản đốt thành tro rồi…
Khóe miệng của Tư Dạ Hàn khẽ giãn ra, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý không dễ gì phát giác được, tròng mắt hướng về phía thiếu nữ bên cạnh mình nhìn lại, "Em muốn đi không?"
Diệp Oản Oản đương nhiên là chỉ chờ mỗi câu nói này, vội vã gật đầu lia lịa như đánh trống, "Được à nha!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Vừa nghe đến đánh nhau liền hăng hái như thế...