Biên soạn: Đức Uy - .vn
Diệp Hồng Duy ý tại ngôn ngoại, đã rất rõ ràng, ông ta đã có dự định để cho Diệp Mộ Phàm trở về công ty, điều kiện tiên quyết là hắn phải có được thành tích.
Mặc dù thái độ của Diệp Hồng Duy gần đây đối với hắn càng ngày càng mềm đi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chính miệng cam kết với hắn như vậy.
Chuyện lần này, mặc dù nhìn có vẻ chẳng qua chỉ là chút mâu thuẫn vặt trong nhà, nhưng lại là mồi dẫn hỏa cho quyết định của Diệp Hồng Duy.
Diệp Mộ Phàm nghe vậy nhất thời chấn động tinh thần một cái, "Ông nội, con hiểu rồi! Con nhất định sẽ để cho nội thấy được năng lực của con!"
...
Sau khi Diệp Mộ Phàm cùng Diệp Hồng Duy nói xong, rời khỏi Diệp trạch.
Diệp Thiệu Đình cùng Lương Mỹ Huyên đi lấy xe, Diệp Oản Oản chờ hắn ở cửa.
Vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm lập tức lòng đầy căm phẫn, mở miệng mắng thay em gái mình, "Mịa nó! Con tiểu tiện nhân Lương Mỹ Huyên kia! Lại có thể trộm chiếc nhẫn của em còn vu oan giá họa! Cũng quá là không biết xấu hổ! Quả thật là vô liêm sỉ! May mắn phía sau chiếc nhẫn có khắc tên của em, nếu không em còn không phải là bị oan uổng tới chết sao? Oản Oản, em đừng buồn, chuyện này ngày mai liền sẽ truyền khắp toàn bộ trong giới, anh muốn xem ả ta sau này làm sao còn mặt mũi lăn lộn trong ngành!"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm liếc Diệp Mộ Phàm một cái, "Ai nói bà ta ăn trộm chiếc nhẫn của em?"
Diệp Mộ Phàm nghe vậy ngẩn ngơ, "Hả? Không phải là em nói bà ta..."
"Bà ta không có ăn trộm, là em vu hãm cho bả." Diệp Oản Oản trả lời.
"Ặc... Em... Em nói cái gì? Em vu hãm cho ả ta?" Diệp Mộ Phàm mặt đầy mộng bức, sau đó mê mang nói, "Vậy... Chữ phía sau chiếc nhẫn kia là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Em dùng móng tay khắc lên đó!"
Diệp Mộ Phàm sắc mặt biến thành màu đen: "Em đừng có đùa nữa, cái con khỉ con này!"
Diệp Oản Oản cười một tiếng, cũng không thừa nước đục thả câu, mở miệng nói, "Chiếc nhẫn bị mất quả thật là nhẫn đính hôn của Diệp Y Y, bất quá, cái có khắc chữ này, là của em."
Diệp Oản Oản nói xong, ngón tay đưa lên âu phục của Diệp Mộ Phàm sờ một cái, một giây kế tiếp, trong lòng bàn tay đã có nhiều hơn một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc.
"Đây là…?" Diệp Mộ Phàm trợn to hai mắt.
Diệp Oản Oản đem phần phía trong chiếc nhẫn này cho Diệp Mộ Phàm nhìn, bên trong không có khắc chữ gì cả.
"Chiếc nhẫn không có khắc chữ này, mới là của Diệp Y Y. Thời điểm Hoàng Minh Khôn đem nó đặt ở trong túi xách của em, em liền đem nó lấy ra, chuyển tới trên người anh. Mà trong túi xách của em, em đã sớm chuẩn bị xong chiếc nhẫn có khắc tên của em."
"Ta phi!" Diệp Mộ Phàm nghe xong há hốc mồm, "Còn có loại thao tác này sao? Cho nên nói, từ đầu tới cuối đều là em đang vu hãm Lương Mỹ Huyên?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Mộ Phàm: "Kỹ thuật diễn xuất này của em, ngay cả anh mà cũng lừa sao?"
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Lừa anh rất khó sao?"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Diệp Mộ Phàm nghẹn ngào, "Làm sao em biết mà chuẩn bị cái này?"
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, thuận miệng nói, "Em có nguồn tin riêng, đã sớm lấy được một ít tin tức."
Trên thực tế, thủ đoạn tương tự thế này, kiếp trước Diệp Y Y cùng Lương Mỹ Huyên đã từng dùng qua…
Chỉ bất quá, lễ đính hôn khi đó Tư Dạ Hàn không cho phép nàng tham gia, đối tượng bọn họ giá họa không phải là nàng, mà là Diệp Mộ Phàm.
Nàng cũng là sau đó mới nghe nói Diệp Mộ Phàm ở trong lễ đính hôn của Diệp Y Y ăn cắp nhẫn đính hôn của nàng ta; sau khi bị phát hiện thà chết không thừa nhận, còn ra tay đánh nhau.
Danh tiếng Diệp Mộ Phàm vốn là đã rất kém cỏi, sau chuyện rùm beng lần đó càng giống như chuột chạy qua đường...
Sau khi sống lại, bởi vì hiệu ứng hồ điệp, rất nhiều chuyện đã xảy ra đều thay đổi, rất nhiều chuyện nàng cũng đã không có cách nào dự đoán chính xác được nữa.
Bất quá, để chắc ăn, nàng vẫn đã sớm có chuẩn bị kỹ từ trước, cũng may là có đất dụng võ.
Vô luận là vận mệnh phát triển như thế nào, nhân tính cũng sẽ không cải biến. Hai mẹ con nhà kia sẽ không từ thủ đoạn, bất quá đối tượng được chuyển thành nàng, người nhìn có vẻ dễ đối phó hơn…