Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Diệp Oản Oản: "Chuyện này không khoa học đâu!"
Tư Dạ Hàn sắc mặt đen đi, thật hiếm thấy, say thành như vậy lại còn biết không khoa học.
"Anh lại gạt em! Em không có sinh!" Diệp Oản Oản kiên quyết tỏ vẻ không tin.
Đường Đường bảo bối mới vừa tỉnh ngủ quả thật là giống như nghe sấm sét giữa trời quang.
Mẹ nói không có sinh ra hắn!
Gương mặt nhỏ của Đường Đường trắng bệch, rưng rưng muốn khóc: "Mẹ... Mẹ không cần Đường Đường nữa sao?"
Cậu nhóc phấn điêu ngọc trác, trên người còn mặc quần áo ngủ hoạt hình lông xù, gương mặt trắng nõn mềm mại, khiến cho người ta nhìn thấy liền muốn nhào tới nhéo nhéo, hôn cho một cái.
Diệp Oản Oản không khỏi cảm thấy ngứa tay một trận, thiếu chút nữa không khống chế được đã nhào tới ôm nhóc, bẹo má nhóc.
Diệp Oản Oản xụ mặt, nhìn chằm chằm tiểu nãi oa, sắc mặt kiên định nói: "Nhưng mà... Ngươi... Ngươi không phải là do ta sinh ra..."
Đường Đường đưa cánh tay ngắn ngủn ra, liền nhào tới trong ngực của Diệp Oản Oản, ngước đầu nhỏ, thương tâm không dứt, "Mẹ... Đường Đường là do mẹ sinh... Đường Đường là Bảo Bảo của mẹ... Mẹ từng nói..."
Tiểu bao sữa cứ như vậy ôm chặt, dính ở trong ngực mình, cảm giác vô cùng ấm áp, mềm mại núc ních.
Diệp Oản Oản: "Ta cảm thấy... Không ngủ chung cũng có thể sinh con... Thật ra là chuyện bình thường..."
Tư Dạ Hàn: "..."
"Mẹ..."
Diệp Oản Oản rốt cuộc không nhịn được, liền đem tiểu nãi oa ôm vào trong ngực nhào nặn, sau đó con mắt lấp lánh như sao nhìn về phía Tư Dạ Hàn xác nhận: "Òaaa! Thật là đáng yêu, thật là đáng yêu, thật là đáng yêu! Đây thật là em sinh sao? Em lợi hại như vậy sao? Có thật không, có thật không?"
Diệp Oản Oản và Đường Đường, hai con mắt cùng lấp lánh ngàn sao nhìn Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn: "Thật..."
Diệp Oản Oản trong nháy mắt kích động không thôi: "A a a! Thật là vui vẻ! Em vô cùng yêu thích bé!"
Nghe được mẹ nói thích mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường bảo bối trong ngực nàng cuối cùng cũng khôi phục lại huyết sắc.
Bất quá, Đường Đường vẫn như cũ lo lắng nhìn chằm chằm mẹ, thần sắc nghiêm túc mở miệng: "Mẹ, sau này mẹ không nên uống rượu nữa, có được hay không?"
Mẹ uống rượu xong cũng không nhận ra nhóc...
Diệp Oản Oản dù muốn hay không cũng liền gật đầu: "Được được được, con đáng yêu, con nói cái gì cũng tốt!"
Đường Đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy, tiếp đó tất cả sự chú ý của Diệp Oản Oản liền đều bị tiểu nãi oa hấp dẫn, hoàn toàn đem cha của tiểu nãi oa quẳng ngay vào lãnh cung.
Sau một hồi náo loạn, một lớn một nhỏ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Tư Dạ Hàn giúp Diệp Oản Oản lau người, thay đổi y phục, ngay sau đó chính mình nằm ở bên cạnh Đường Đường, chỉ có thể tự mình cảm thấy buồn bực không thôi.
Nằm một hồi, nam nhân lặng lẽ thở dài một tiếng, phát hiện sao mình lại ngây thơ như thế!
Thật ra thì... Hắn không nên giận... Mà hẳn là nên vui mừng...
May mắn có gương mặt này, được nàng yêu thích.
Đêm khuya, trong bóng tối, Tư Dạ Hàn mới vừa nằm xuống không bao lâu, đột nhiên phát hiện ra cánh tay của mình tựa hồ bị cái gì đó chọt chọt.
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, mở mắt, sau đó liền đối mặt với một đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, dọa hắn giật cả mình.
Tư Dạ Hàn bất đắc dĩ nâng trán, "Em không ngủ, còn đang làm gì?"
Trong con ngươi của Diệp Oản Oản tràn đầy hưng phấn, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ giữa hai người, "A Cửu, A Cửu! Em nhớ ra rồi! Vật nhỏ này... tiểu nãi oa này... thật sự là do em sinh..."
Tư Dạ Hàn vừa than thở, vừa đắp lại chăn cho nàng: "Vâng, là do em sinh."
Âm thanh Diệp Oản Oản tựa hồ có hơi khẩn trương, ấp úng mở miệng: "A Cửu, anh không tức giận sao?"
Tư Dạ Hàn: "Tức giận chuyện gì?"
Diệp Oản Oản: "Em len lén sinh nha... Anh không tức giận sao?"
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn nghẹn ngào không nói nên lời, nàng đây là đã quá say, lại còn nằm mộng nữa hả?
Nghe được nàng gọi mình là A Cửu, còn tưởng rằng nàng đã tỉnh rượu một chút!
Tư Dạ Hàn phụ họa: "Không tức giận, nhanh ngủ đi!"
Diệp Oản Oản lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới an tâm, quay đầu lại, trong nháy mắt khò khò ngủ say.