Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Diệp Oản Oản mở miệng, "Đi, tại sao lại không đi?"
Bọn họ bây giờ rất cần nhân cơ hội này mau sớm xây dựng lại mạng lưới quan hệ.
Không cần phải cùng Hiệp Hội Điện Ảnh kết xuống mối thù này.
Diệp Mộ Phàm không nói hai lời, gật đầu một cái, "OK! Đông Tử, quay xe, đi đến buổi dạ tiệc!"
Xe chậm rãi quay đầu, Diệp Oản Oản bổ sung một câu: "Chậm một chút, lái càng chậm càng tốt."
Nếu như muốn đi, cũng nên làm giá một chút!
Cung Húc nghe nói phải đi dạ tiệc, nhất thời nóng nảy, "Đi dạ tiệc cái khỉ khô gì!! Còn không biết sẽ đến lúc nào mới kết thúc đây? Vậy tôi phải đến lúc nào mới có thể được gặp mứt hoa nhỏ? Nếu không thế này, các cậu cứ đi dự dạ tiệc; Diệp ca ca xin giúp tôi hẹn với mứt hoa nhỏ, để cho tôi đi gặp riêng mứt hoa nhỏ, được không?"
Diệp Oản Oản: "Không được."
Cung Húc: "Tại sao lại không được?"
Diệp Oản Oản: "..." Bởi vì nàng không biết thuật phân thân.
Phí Dương cười lớn chế nhạo, "Đây không phải là nói nhảm sao? Nhất định là không yên tâm để cậu một mình đi gặp em gái nhà mình chứ sao?! Cái này khác với đưa dê vào miệng cọp ở chỗ nào? Cậu cũng mơ mộng quá rồi!"
Cung Húc: "Nói bậy! Tôi là thứ người như vậy sao?"
Phí Dương: "Cậu quá đúng rồi, có được không? Trừ phi cậu…cong rồi!"
Cung Húc: "Anh mới cong rồi, cả nhà anh đều cong! Bổn thiếu gia là thẳng nhất thiên hạ!"
Cung Húc dọc theo đường đi oa oa kháng nghị nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo mọi người đến địa điểm dự dạ tiệc.
Mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy hai nhân viên của đơn vị tổ chức đang ở nơi đó lo lắng nhìn chung quanh.
"Thế nào, thế nào rồi? Người có tới không vậy?" Một người trong đó không ngừng thúc giục hỏi.
"Còn chưa thấy đâu!" Một người khác cũng gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Dù sao một phòng toàn người là người, vẫn đang chờ đấy!
"Gọi điện thoại chưa? Xác định sẽ đến?"
"Hội trưởng nói đã gọi rồi!"
"Hic, cũng đừng có không tới được không!! Nếu vậy sẽ vô cùng lúng túng! Tất cả mọi người bên trong vẫn còn đang chờ đấy! Nếu như Ảnh Đế và Ảnh Hậu đều không dự tiệc, vậy biết ăn nói như thế nào đây?"
Một người khác nhất thời oán giận nói, "Cái này còn không trách ngươi sao, ban đầu làm sao lại không khách khí với người ta một chút?"
"Ta phi! Cái này có thể trách ta sao? Ta không phải là nghe lệnh hành sự sao!"
Hai người đang cãi nhau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi đi tới.
Hai người nhìn thấy, ánh mắt nhất thời sáng lên, vội vàng chạy ra nghênh đón.
"Ai nha, các vị cuối cùng đã tới! Không có tiếp đón từ xa, rất mong được lượng thứ! Mau nhanh mời vào bên trong!"
Diệp Mộ Phàm xuống xe trước, sửa sang lại cổ áo, cố ý câu giờ, "Chúng tôi cũng không có thư mời nha, có thể vào sao?"
Sắc mặt nhân viên nhất thời đầy vẻ lúng túng, "Dĩ nhiên có thể vào, các ngài đâu cần phải có thư mời! Nhìn mặt! Nhìn mặt là đủ rồi!"
"Đúng đúng đúng! Nhìn mặt là đã đủ rồi!"
Đáy mắt Diệp Mộ Phàm lóe lên một vệt lãnh ý, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy! Lúc này mới đi ra sau mở cửa xe.
Lạc Thần cất bước xuống xe, sau đó là Cung Húc bị Phí Dương kéo xuống.
Hàn Thiên Vũ sau khi xuống xe không lập tức rời đi, mà lại đặt ngón tay ở trên nóc xe, che chở cho Diệp Oản Oản xuống sau. Tiếp đó, Diệp Oản Oản đỡ Giang Yên Nhiên xuống xe.
Ánh mắt Phí Dương đảo qua thấy được động tác nhỏ đầy thân thiết của Hàn Thiên Vũ, ánh mắt không khỏi sửng sốt một chút.
Ặc, còn cố ý hỗ trợ che đầu... Có cần phải ôn nhu như thế không?
Mỗi lần trên xe xuống một người, ánh mắt của nữ nhân viên liền phát sáng mấy phần, nhìn đến mắt cũng không nháy một cái.
Trong thời gian ngắn ngủi, "Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn" đã thành Hot search trên mạng. Hiện tại được nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy, lực trùng kích mạnh đến dường nào?
Giờ phút này, bên trong phòng yến hội, biểu tình của những vị cao tầng của đơn vị tổ chức đều có chút khó coi, liên tục nhìn về phía cánh cửa.
Làm sao còn chưa tới?