Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Vừa nói không ôn nhu nổi đấy!
Vậy thiếu nữ quấn người, đáng yêu, ôn nhu, biết làm nũng trước mặt này, lại là ai?
Cung Húc nhìn chăm chú một màn trước mắt, quả thật là vạn tiễn xuyên tâm!
Đường Tinh Hỏa che mắt chó của mình sắp bị chọc cho mù rồi, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng, vỗ bả vai của Cung Húc một cái, "Nén bi thương đi đần độn, chỉ là xem mặt, cậu liền thua rồi!"
Cung Húc: "Im miệng!"
Đường Tinh Hỏa chậc chậc chắt lưỡi, "Vóc người này sao... Dường như cũng tốt hơn so với cậu..."
Cung Húc: "Ngươi nói đủ chưa?"
Đường Tinh Hỏa: "Huống chi người ta còn có một đứa con!"
Cung Húc: "..."
Thanh máu (HP) trong nháy mắt chạm đáy...
Diệp Oản Oản nhìn thấy biểu cảm của Cung Húc, liền biết chắc là hắn đã chết tâm, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, "Trễ lắm rồi, mọi người đều về sớm một chút đi."
Cung Húc thoi thóp, "Không về... Tôi muốn không say không về!!"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nàng làm sao có thể thả Cung Húc dưới tình huống này đi uống rượu?
Lúc này, một bên Lạc Thần nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Diệp ca, cô đi về sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cùng ở cùng một chỗ với cậu ta."
Diệp Oản Oản nghe vậy, lúc này mới yên tâm rồi, có Lạc Thần phụng bồi khẳng định không thành vấn đề.
Hic, cũng may có một người giúp bớt lo.
Diệp Oản Oản rất sợ gây thêm rắc rối, không dám dừng lại lâu, sau khi cùng mấy người tạm biệt, vội vàng lên xe.
Xe màu đen vững vàng chạy trong đêm tối.
Hứa Dịch ở phía trước lái xe.
Chỗ ngồi phía sau, ngồi ở giữa Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản, Đường Đường bảo bối có chút khẩn trương mở miệng, "Mẹ thật xin lỗi, Đường Đường không có ngoan ngoãn đi ngủ..."
Diệp Oản Oản làm sao có thể tức giận, "Không có việc gì rồi, bảo bối tới đón mẹ, mẹ cũng rất vui vẻ!"
Giống như Đường Đường ở trong chuyện đối đãi với Diệp Oản Oản hoàn toàn không có nguyên tắc vậy, Diệp Oản Oản đối với Đường Đường cũng thế. Nguyên tắc lớn nhất chính là, không có nguyên tắc.
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo âu, nỉ non, "Bởi vì... Đường Đường... Đường Đường lo mẹ sẽ uống rượu..."
Mẹ uống rượu vào, liền không nhớ Đường Đường rồi…
Đây là sự tình duy nhất mà cậu bé không thể tiếp nhận, cho nên mới hiếm thấy không chịu nghe lời của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản vội nói, "Yên tâm đi, chuyện mẹ đã đáp ứng với Bảo Bảo, nhất định sẽ làm được!"
….
Trước đó không lâu, Hồng Hoa Tiểu Lâu, hai cha con.
Tư Dạ Hàn giúp Đường Đường đắp lại chăn: "Ngủ đi."
Trên mặt của tiểu gia hỏa tràn đầy sự cô đơn: "Mẹ lúc nào trở lại?"
Tư Dạ Hàn: "Rất khuya."
Cậu nhóc lại hỏi: "Rất khuya là khuya bao nhiêu?"
Tư Dạ Hàn: "Không xác định."
Đường Đường: "Mẹ là đi xã giao rồi sao?"
Tư Dạ Hàn: "Dạ tiệc."
Đường Đường nhất thời nhíu chân mày thanh tú lại: "Dạ tiệc? Dạ tiệc phải uống rượu sao?"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Cậu nhóc trong nháy mắt như gặp đại địch: "Vậy... Vậy mẹ sẽ uống sao?"
Tư Dạ Hàn hướng về cậu bé nhìn một cái, ngay sau đó không nhanh không chậm mở miệng: "Có khả năng."
Cậu nhóc nóng nảy: "Nhưng mà, mẹ lần trước không phải là đã đáp ứng sẽ không uống rượu sao?"
Tư Dạ Hàn: "Con cho là nàng sẽ nghe lời của ta?"
Đường Đường: "Có thể mẹ sẽ nghe lời của Đường Đường!"
Tư Dạ Hàn thần sắc nhàn nhạt: "Chỉ mong vậy."
Lời lập lờ nước đôi này của Tư Dạ Hàn vừa nói ra, cậu bé nhất thời liền không bình tĩnh.
Đường Đường nằm ở trên giường, Tư Dạ Hàn mới vừa định rời khỏi, liền đưa tay nhỏ ra níu lấy ống tay áo của anh, "Cha..."
Tư Dạ Hàn dừng chân lại, nhìn về phía cậu bé.
Cậu bé thần sắc cực kỳ giãy giụa mở miệng, "Chúng ta đi đón mẹ, có được hay không?"
Tư Dạ Hàn: "Trễ lắm rồi, con nên ngủ thôi."
Cậu bé nóng nảy, "Nhưng mà con lo mẹ sẽ..."
Cứ như vậy, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đường Đường bảo bối, Tư Dạ Hàn mới "miễn cưỡng" dẫn theo nhóc cùng nhau đi đón Diệp Oản Oản rồi.