Biên soạn: Đức Uy - .vn
--
Địa điểm dạ tiệc cách Hồng Hoa Tiểu Lâu thật xa, trên đường có chút buồn chán, vì vậy Diệp Oản Oản để cho Hứa Dịch đem radio trên xe mở ra.
Trên radio đang phát ra chính là tiết mục lúc nửa đêm, bên trong xe vang lên một tiếng nhạc êm dịu.
Diệp Oản Oản híp mắt ôm lấy Đường Đường, tựa vào trên bả vai của Tư Dạ Hàn, hưởng thụ cái cảm giác thích ý hiếm có này.
Thần kinh căng thẳng lâu như vậy, chung quy xem như là có thể buông lỏng được một chút.
Sau khi bài nhạc kết thúc, trên radio vang lên âm thanh của phát thanh viên.
"Tin rằng các bạn nghe đài đều biết, giải thưởng Kim Lan tối nay rốt cuộc cũng được vén lên tấm màn bí mật. Mà so với những năm trước, giải thưởng Kim Lan lần này cũng là một trong những lần có nhiều bí mật được tiết lộ nhất. Ảnh Hậu năm nay thuộc về hắc mã Giang Yên Nhiên, một nghệ sĩ hoàn toàn mới; lại còn xuất hiện Đôi Ảnh Đế đầu tiên trong lịch sử giải Kim Lan. Bất quá tại buổi lễ trao giải Kim Lan năm nay, người hiển lộ tài năng sáng chói nhất, không phải là hai vị Ảnh Đế, cũng không phải là Ảnh Hậu, mà lại là vị đại thần ở sau màn đã tạo ra hai vị Ảnh Đế cùng một Ảnh Hậu của năm nay..."
Diệp Oản Oản nghe đến đây, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Ồ? Lại có thể từ trên đài phát thanh vừa vặn nghe được về giải thưởng Kim Lan, phát thanh viên còn nhắc tới chính mình...
Diệp Oản Oản tràn đầy phấn khởi ngồi dậy, tiếp tục nghe phát thanh viên…ca ngợi mình.
"Vị đại thần phía sau màn này, chính là người đại diện của Cung Húc, Lạc Thần, cùng với Tân Ảnh Hậu Giang Yên Nhiên, Diệp Bạch! Không biết các vị thính giả có xem giải thưởng Kim Lan phát sóng trực tiếp tối nay hay không? Ngược lại Tiểu Tiêu tôi đã xem rồi, Tiểu Tiêu vạn vạn không ngờ tới, mặc dù giải thưởng Kim Lan nâng ống kính không nhiều, nhưng người đại diện thần bí này thật sự vô cùng đẹp trai, hoàn toàn không thua gì hai vị Ảnh Đế, ngay cả Tiểu Tiêu tôi đều trong nháy mắt động lòng! Khó trách đám bạn trên mạng lại cấp cho Chư Thần Thời Đại danh xưng mỹ miều: "Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn"..."
Phát thanh viên Tiểu Tiêu tựa hồ là hoàn toàn bị Diệp Bạch làm cho phấn khích, kích động tiếp tục mở miệng nói, "Ngoài ra còn có một tin đại bát quái nóng hổi mới ra lò, Diệp Bạch không phải là nam nhân, mà là một nữ nhân ngày thường thích cải nam trang để tiện cho công tác, mà Diệp Bạch dù cho mặc đồ nữ cũng đẹp như tiên trên trời! Hiện tại các tiểu tỷ tỷ tất cả đều muốn sinh con cho anh ấy, các tiểu ca ca đều tôn sùng Diệp Bạch là nữ thần! Thật sự là nam nữ đều giết sạch à nha!"
"Nam nữ đều giết sạch" Trong nháy mắt khi 5 chữ này rơi xuống, Diệp Oản Oản quả thật là muốn đập đầu vô gối chết đi, hoàn toàn không dám nhìn tới biểu cảm của Tư Dạ Hàn bên cạnh mình.
Diệp Oản Oản nghe được câu "Ngay cả Tiểu Tiêu tôi đều trong nháy mắt động lòng" ở phía trước, liền bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng! Đến thời điểm nghe đến khúc sau, quả nhiên, càng nghe càng là làm bậy...
Nhất là khi nàng nghe được câu nói sau cùng kia...
Thật vất vả cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, ai ngờ đâu quay đầu liền bị ăn ngay một quả lựu đạn thốn đến vậy.
Vốn tưởng rằng đổi về y phục nữ, có thể giảm bớt sự chú ý đi một nửa, kết quả, lại nhiều hơn một nửa?
Diệp Oản Oản cầu nguyện Tư Dạ Hàn không có chú ý nghe, kết quả, một giây kế tiếp liền nghe được bên tai truyền tới thanh âm nhàn nhạt của Tư Dạ Hàn: "Nam nữ đều giết sạch?"
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt đến mê người của nam nhân trong bóng đêm, phồng má trợn mắt mở miệng nói, "Em... Em nam nữ đều giết sạch thì thế nào? Anh còn điên đảo chúng sinh đấy! Tình địch của em nhiều hơn anh nhiều, em còn chưa nói! Em còn đang tức giận đây!"
Diệp Oản Oản quả quyết…giận ngược lại.
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, thật lâu cũng không hề nói gì, tựa hồ là đang nhớ lại điều gì đó…
Diệp Oản Oản nhìn khuôn mặt của Tư Dạ Hàn, liền cảm giác mình nói vô cùng có đạo lý, vì vậy nhất thời có thêm sức lực, không cam lòng yếu thế, thừa thắng xông lên, "Sao sao? Chẳng lẽ em nói sai sao?"
Lúc này, ánh mắt của Tư Dạ Hàn đột nhiên nhìn về phía Đường Đường trong ngực Diệp Oản Oản, đôi mắt nhóc còn díp lại buồn ngủ mơ màng.
Sau đó, nam nhân đưa bàn tay rộng lớn, đầu tiên là che kín ánh mắt của Đường Đường, tiếp đó, thân thể chợt nghiêng người ép lên người cô gái, thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai nàng: "Không cần điên đảo chúng sinh..."
Một giây kế tiếp, nam nhân nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của nàng một nụ hôn ngọt ngào, lời còn sót lại, vang vọng mãi, không hề chìm đi bởi vì nụ hôn này…
"Chỉ muốn làm... điên đảo em...!!"
Diệp Oản Oản: "...!!!"