Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Thái độ phong khinh vân đạm này của Cố Việt Trạch, cứ như thể đủ loại hành vi hắn làm đối với nàng trước đây, toàn bộ đều chưa từng xảy ra.
Nhưng ý đồ và dục vọng lồ lộ trong mắt hắn, Diệp Oản Oản tự nhiên không có khả năng không nhìn ra.
Diệp Oản Oản hướng về phía gã đàn ông trước mặt đang tỏ vẻ phong độ, nhưng ánh mắt lại đục ngầu, trầm ngâm nói: "Cố Việt Trạch, tôi thật sự đã từng yêu thích anh sao?"
Cố Việt Trạch nhíu mày: "Có ý gì?"
Diệp Oản Oản nhún vai một cái, "Không có gì, chỉ là cảm giác mình lúc ấy, hẳn là mắt hơi có chút mù, não thì không biết đang đi du lịch ở đâu."
Đại khái là ở trong vụ khủng bố tấn công khi đó, đầu óc hẳn là bị hỏng đi một chút, nếu không làm sao lại sẽ thích thứ người như Cố Việt Trạch?
Con ngươi của Cố Việt Trạch chợt co rút lại mấy phần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, trở giọng "Diệp Oản Oản, cô sẽ không phải là còn đang nằm mộng, vọng tưởng leo lên giường của Tư Dạ Hàn đấy chứ?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, leo lên giường của Tư Dạ Hàn?
Nàng không có mà!?
Đều là Tư Dạ Hàn leo lên giường của nàng ngủ…
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng, sau lưng một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Diệp Mộ Phàm khẩn trương không thôi vội chạy tới, một tay đem Diệp Oản Oản che chở ở sau lưng, "Cố Việt Trạch, ngươi muốn làm gì?"
Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy mất hứng xem kịch vui, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng, "Ca, đi thôi."
Diệp Mộ Phàm vốn còn muốn chửi Cố Việt Trạch, nhưng không thể làm gì khác hơn là đuổi sát theo Diệp Oản Oản.
Trên xe, Diệp Mộ Phàm lập tức khẩn trương truy hỏi, "Cố Việt Trạch cái tên cặn bã nam tìm em là muốn làm gì?"
Diệp Oản Oản nghiêng đầu sang, thuận miệng nói, "Có thể là muốn ôn lại chuyện cũ một chút đi."
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nhất thời khẽ chửi thề một tiếng, "Mẹ! Cái gì mà ôn chuyện cũ! Cái thằng chó đó chính là lúc trước được em theo đuổi thì không thèm, bây giờ thấy em lột xác trở nên xinh đẹp, tươi ngon nên muốn ‘làm thịt’ em đấy!! Cái loại cặn bã trong số cặn bã này! Oản Oản xin em ngàn vạn lần chớ bị hắn lừa! Thứ người như vậy anh quá hiểu!"
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rúm lại: "..."
Không hổ là kẻ phong lưu đã từng trải qua tình trường, có thể thấu hiểu được tâm tính của cặn bã nam, thực sự là cực kỳ tinh chuẩn...
Sau khi rời khỏi công ty, buổi tối Diệp Oản Oản cùng người một nhà ăn chung bữa cơm.
Mới vừa ngồi xuống, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân liền bắt đầu lên án Diệp Mộ Phàm.
Diệp Thiệu Đình: "Mộ Phàm, con là có chuyện gì xảy ra? Chuyện trọng yếu như vậy, làm sao có thể lừa gạt chúng ta? Em gái con là một cô gái, xuất đầu lộ diện ở trong cái giới kia, nếu như có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?"
Diệp Mộ Phàm phản bác: "Vì vậy nên con bé mới dùng nam trang rồi, không phải sao? Sẽ không có nguy hiểm..."
Lời của Diệp Mộ Phàm còn chưa dứt liền bị Lương Uyển Quân cắt đứt: "Nam trang cũng vậy, không an toàn nha!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Diệp Oản Oản vội mở miệng, "Cha, mẹ, các người đừng trách ca ca nữa, là con nhờ ca ca hỗ trợ lừa gạt các người. Cũng là bởi vì sợ cha mẹ sẽ lo lắng! Cha mẹ xem, hiện tại không phải là con vẫn thật tốt sao? Ca ca bảo vệ con rất khá!"
Diệp Thiệu Đình cuối cùng hơi bớt giận, sắc mặt hơi trầm xuống, mở miệng nói, "Oản Oản, ban đầu căn phòng này, là con trao đổi điều kiện với Chử Hồng Quang, đúng chứ?"
Ban đầu Oản Oản nói căn nhà này là một người bạn của nàng, tên là Diệp Bạch, hỗ trợ chuộc về. Bây giờ mới biết, nguyên lai từ đầu tới cuối đều là nha đầu này chính mình khổ cực, ở bên ngoài đánh liều.
Nghĩ đến những thứ này, hai vợ chồng liền đau lòng không thôi.
"Oản Oản, là cha vô dụng, để cho con khổ cực như vậy!" Trên mặt của Diệp Thiệu Đình tràn đầy thương xót.
Diệp Oản Oản vội vàng giả vờ tức giận nói, "Cha, đều là người một nhà, đừng nói tới những thứ này! Con cùng ca ca còn rất nhiều sự tình không biết, cũng là cha mẹ ở bên cạnh chỉ điểm mới có thể thuận lợi như vậy! Không có hai người, chúng con cũng không có khả năng thành công! Cha mẹ chính là ngọn đèn soi đường cho hai chúng con đấy!"