Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Ai có thể nghĩ đến, lúc này mới bao lâu, Diệp Thiệu An đã chết rồi...
Hơn nữa, Hoàng quản gia vừa nói là có ý gì...?
"Ngươi có ý gì?" Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Hoàng quản gia, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ, ý của ngươi là, là ta cùng cha ta, giết Nhị thúc?"
"Tôi cũng không có nói như vậy!" Hoàng quản gia liếc mắt nhìn Diệp Mộ Phàm: "Lão gia hỏi tôi nội dung trong camera theo dõi, tôi chỉ nói thật mà thôi."
"Là các ngươi!! Nhất định là các ngươi!! Các ngươi đối với Thiệu An ghi hận trong lòng, hận Thiệu An thay thế các ngươi!! Các ngươi thật là lòng dạ độc ác! Thiệu An dù sao cũng là đệ đệ của cùng thúc thúc của các ngươi!" Lúc này, Lương Mỹ Huyên khóc rống không thôi.
"Ngươi đánh rắm, cùng chúng ta có quan hệ gì? Cứt ngươi có thể ăn lung tung, nhưng đừng có con mịa nó nói bậy nói bạ!" Diệp Mộ Phàm nhìn Lương Mỹ Huyên, tức giận quát lớn một tiếng.
Chuyện khác, thì coi như xong đi, loại đại sự có liên quan đến mạng người này, cũng có thể tùy tiện nói bậy nói bạ?
"Mẹ, mẹ chớ nói lung tung! Đại bá cùng Mộ Phàm, không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy…" Diệp Y Y nhìn về phía Lương Mỹ Huyên, lắc đầu một cái.
"Không có khả năng? Có cái gì là không thể nào!" Lương Mỹ Huyên gần như cuồng loạn: "Cả nhà bọn họ hận cha con như thế nào, hận chúng ta như thế nào, trong lòng con chẳng lẽ không biết sao? Camera theo dõi đã quay lại rất rõ ràng, ở trong khoảng thời gian cha con chết, chỉ có hai người bọn họ tiến vào phòng của cha con. Không phải là bọn họ, còn có thể là ai?"
"Chớ ồn ào!" Diệp Hồng Duy trợn mắt trừng một cái.
"Cha... Ngài... Ngài nhất định phải điều tra rõ chân tướng! Thiệu An chết không nhắm mắt, ngài nên vì anh ấy làm chủ, phải làm chủ cho hai mẹ con chúng con!" Lương Mỹ Huyên khóc sướt mướt.
Rất nhanh, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình hai người: "Thiệu Đình, Mộ Phàm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!"
"Cha, là như vầy!" Diệp Thiệu Đình vội vàng hướng về cha mình giải thích: "Khuya ngày hôm trước, Thiệu An gọi điện thoại cho con, nói có chuyện trọng yếu muốn nói với con, điện thoại không tiện, bảo con quay về nhà lại nói. Vừa vặn buổi tối con cùng với Mộ Phàm ở chung một chỗ, liền đồng thời trở về. Chỉ bất quá, Thiệu An khi đó uống rượu say, thần trí không rõ, con cùng Mộ Phàm đem Thiệu An đỡ lên trên giường cũng liền rời đi."
"Chuyện trọng yếu?" Diệp Hồng Duy nhíu chặt lông mày: "Vậy Thiệu An có nói gì không?"
"Ngược lại là không có, khi đó nó uống say..." Diệp Thiệu Đình lắc đầu một cái: "Chỉ bất quá, con thấy tâm tình Thiệu An không tốt lắm, dường như có tâm sự rất nặng, mấy lần muốn nói gì với chúng con rồi lại thôi. Tựa hồ là muốn nói gì, nhưng rồi lại không nói."
"Các người căn bản chính là thêu dệt vô cớ!" Lương Mỹ Huyên tức giận quát lên: "Mấy ngày nay, tâm tình Thiệu An đều rất tốt, làm gì giống như các người nói như vậy?"
"Ha ha, thi thể Nhị thúc vẫn còn, say rượu hay không say rượu, cũng không phải là không tra được." Diệp Mộ Phàm cười lạnh.
"Nhất định... Nhất định là các ngươi, cố ý đem Thiệu An chuốc say, sau đó thừa dịp khi Thiệu An say rượu, không có sức phản kháng, thừa cơ đem anh ấy giết chết!!" Thanh âm the thé của Lương Mỹ Huyên từ trong miệng truyền ra.
"Mỹ Huyên! Loại chuyện này, không được nói bậy!" Đàm Nghệ Lan sắc mặt không vui, ngay sau đó trong nháy mắt đứng dậy: "Thiệu Đình cũng là con trai của ta! Nó là hạng người gì, một người làm mẹ như ta có thể nào không rõ ràng hay sao? Dù cho lúc trước nó có hư hỏng đến thế nào đi nữa, cũng không có khả năng xấu đến mức đi giết đệ đệ của mình!"
"Đi xem camera theo dõi một chút." Diệp Hồng Duy đứng dậy, hướng về Hoàng quản gia nói.
"Vâng, lão gia!" Hoàng quản gia gật đầu một cái, sau đó mang theo mọi người, trực tiếp đi thẳng về hướng phòng giám sát.