Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Lý Mạt Thần nói xong, cười lạnh một tiếng: "Thu Thủy, ngươi chờ đó, lão tử sớm muộn cũng lột hết y phục của ngươi, làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!"
"Ngươi..."
Nghe được lời nói mất dạy này của đối phương, sắc mặt Thu Thủy âm trầm đến tột độ.
Còn không đợi Thu Thủy có cơ hội mở miệng nói chuyện, lúc này, Diệp Oản Oản bỗng nhiên đứng lên, nhanh chân hướng về Lý Mạt Thần đi tới.
"Cút ngay!"
Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Diệp Oản Oản, lập tức đảo qua các vị tráng hán đang vây xung quanh mình.
Lúc này, mấy vị tráng hán hơi nhíu mày, tiến lên không được, không tiến lên cũng không xong.
"Ồ!! Các ngươi, là muốn... Tạo phản?" Diệp Oản Oản khóe miệng hơi hơi dương lên, kèm theo một nụ cười mang theo hơi lạnh thấu xương.
Cùng lúc khi tiếng nói của Diệp Oản Oản phát ra, mấy vị tráng hán lại lâm vào yên lặng, trên mặt lộ ra thần sắc do dự.
Bất kể như thế nào, nữ nhân này, bây giờ vẫn là Không Sợ Minh Chủ…
"Cút!"
Diệp Oản Oản nghiêm nghị quát một tiếng.
Cơ hồ theo bản năng, thân thể mấy vị tráng hán hơi hơi lùi về sau.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Oản Oản tiến về trước một bước, đi tới bên cạnh Lý Mạt Thần.
"Ngươi đậu mịa đem chính mình xem thành lão đại Không Sợ Minh sao?" Lý Mạt Thần giơ ly rượu vang trong tay lên, dường như muốn đập thẳng về phía Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, còn không đợi Lý Mạt Thần kịp hành động, Diệp Oản Oản nâng cánh tay lên.
Một giây kế tiếp, chỉ nghe "Bép" một tiếng thanh thúy, Diệp Oản Oản trở tay một cái, tiếp theo đó là một cái tát vang dội, hung hăng quất vào trên mặt của Lý Mạt Thần.
"Ngươi... Ngươi đậu mịa dám..." Lúc này, Lý Mạt Thần nhìn Diệp Oản Oản, thần sắc đầy vẻ khó tin.
"Bép!"
"Bép!"
Lý Mạt Thần còn chưa kịp nói xong, Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, trở tay lại là hai cái bạt tai vang dội.
"Ngươi là cái thứ gì?" Diệp Oản Oản nhìn gã Lý Mạt Thần bị mình đánh đến ngu người, lạnh giọng mở miệng: "Cha ngươi nhìn thấy ta, cũng không dám phách lối như vậy! Ta hỏi ngươi, ngươi là thứ chó chết gì?"
"Bép!! Bép!!"
Diệp Oản Oản nói xong, lại là mấy cái bạt tai vang dội khác, hung hăng quất vào trên mặt của Lý Mạt Thần.
Không thể không nói, da mặt của gã Lý Mạt Thần này, coi như cũng thật dày quá đi! Tay của mình tát hắn cũng tê dại cả đi rồi nà…
"Ta giết chết ngươi!"
Sau khi Lý Mạt Thần phục hồi lại tinh thần, giận tím mặt, dường như muốn định ra tay.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, thân hình Bắc Đẩu chợt lóe lên, vòng ra phía sau gắt gao khống chế Lý Mạt Thần, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
"Bắc Đẩu!! Một con chó như ngươi! Mẹ nó!! Ngươi chờ đó, ta bảo cha ta giết chết ngươi!" Lý Mạt Thần gào thét.
"Yo, một con chó chết như ngươi, định bảo cha ngươi giết chết ta? Được à nha! Lão tử hôm nay trước tiên giết chết ngươi, ngươi đi xuống dưới đó trước chờ lão tử!" Bắc Đẩu khịt mũi coi thường.
"Các ngươi còn ngớ ra làm gì, đánh cho ta!" Lý Mạt Thần không cách nào cục cựa, tức giận nhìn tráng hán ở chung quanh.
Những tráng hán này, tất cả đều là nhất đẳng cường giả, thủ hạ của cha hắn!
"Chuyện này..."
Tráng hán cầm đầu, mặt lộ ra vẻ chần chờ, Lý Mạt Thần có thể ỷ vào quyền thế của Tam trưởng lão coi trời bằng vung, nhưng bọn hắn thì không thể được...
Nếu như động thủ đối với Minh chủ…
"Muốn chết, thì động thủ một cái cho ta xem!" Ánh mắt Diệp Oản Oản, như một thanh dao găm sắc bén.
Cuối cùng, các tráng hán được Lý Mạt Thần dẫn tới, vẫn bị khí thế của Diệp Oản Oản uy hiếp, cũng không dám có bất kỳ hành động nào, chỉ đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
"Các ngươi đậu mịa đều điếc sao?" Lý Mạt Thần thấy thủ hạ của mình cũng không có bất kỳ động tác gì, lúc này phẫn nộ quát lên.
"Bép!"
Khi tiếng nói của Lý Mạt Thần rơi xuống, Diệp Oản Oản lại là một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt Lý Mạt Thần.
Không cho Lý Mạt Thần cơ hội mở miệng, Diệp Oản Oản từ trên bàn ăn cầm lên một chiếc đũa, gắt gao đặt vào trên yết hầu của Lý Mạt Thần.