Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Lúc này, Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão già. Người này chính là Tam trưởng lão Không Sợ Minh, ngược lại lại có dáng vẻ hiền lành lương thiện vô cùng.
"Không biết các vị hôm nay chủ động tới tìm tôi, không biết là có chuyện gì?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, chợt mở miệng nói.
"Trước đó vài ngày, chúng tôi biết được Minh chủ trở về, chỉ bất quá, trong liên minh lại có sự kiện khẩn cấp cần xử lý, cho nên, không thể tới bái kiến Minh chủ. Hôm nay vừa vặn hoàn thành xong, tranh thủ thời gian, đặc biệt tới cáo lỗi." Một lão già khác có chút hơi lớn tuổi, âm thanh hơi lộ ra vẻ lãnh đạm thờ ơ.
Nhìn bề ngoài tựa như gió êm sóng lặng, nhưng Diệp Oản Oản lại biết được, hôm nay, trên khí thế, mình nhất định không thể nhượng bộ nửa bước! Nếu không, đừng nói đến chính mình là một tên Minh chủ giả, coi như có là Minh chủ thật sự, cuộc sống về sau cũng sẽ không tốt lắm. Có lẽ, chết như thế nào nàng cũng sẽ không biết được.
"A, phải không?" Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười tà mị vô hình.
Đám người Bắc Đẩu, vẫn đứng ở cách đó không xa, cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Thất Tinh vẫn luôn thời thời khắc khắc quan sát ngôn hành cử chỉ của Diệp Oản Oản, như là muốn từ trong đó, tìm ra một chút kẽ hở.
"Minh chủ, tôi muốn hỏi một chút, ngài nhiều năm như vậy, đã đi nơi nào?" Bỗng nhiên, Tam trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng cười lạnh nói.
"A, Tam trưởng lão thật đúng là quan tâm đến tôi à nha! " Diệp Oản Oản cười nói.
"Đó là lẽ tự nhiên, ngài thân là Minh chủ Không Sợ Minh..." Tam trưởng lão mở miệng nói.
Nhưng mà, Tam trưởng lão còn chưa có nói xong, sắc mặt Diệp Oản Oản, lại bỗng nhiên biến đổi.
Chỉ thấy, Diệp Oản Oản lập tức đứng dậy, từ trên bàn làm việc nhặt lên một sấp tài liệu, hung hăng ném vào mặt Tam trưởng lão.
"Lão già kia, ông chán sống rồi!!" Diệp Oản Oản lạnh giọng quát một tiếng.
Diệp Oản Oản đột biến, quả thực khiến cho mọi người ở đây không đỡ kịp. Đám người Thu Thủy và Bắc Đẩu, sau khi thấy Diệp Oản Oản hành động như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ, mà trong mắt của Bắc Đẩu lại thoáng qua vẻ kinh ngạc…
Bây giờ, phần lớn quyền thế của Không Sợ Minh, đều ở trong tay những lão già này. Diệp Oản Oản làm như vậy, chẳng lẽ, thật sự muốn cùng những lão già kia vạch mặt, không chết không thôi…?
"Minh chủ, cô thế này là có ý gì?!" Tam trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, hàn quang trong mắt không ngừng lóe lên.
Nhìn thấy sát ý như ẩn như hiện trong mắt Tam trưởng lão, quả thật khiến cho lòng Diệp Oản Oản có chút suy nhược. Chỉ bất quá, thần sắc trên mặt nàng, lại toát lên vẻ lạnh giá thấu xương.
"Tôi không ở nơi này chút ít năm, sự can đảm của ông, thật giống như càng lúc càng lớn..." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng.
"Hừ, Minh chủ, lời này của cô là có ý gì!?" Tam trưởng lão lạnh lùng nói.
"Tối hôm qua, đứa con tư sinh đó của ông làm cái gì, chẳng lẽ, trong lòng ông không rõ ràng sao?" Diệp Oản Oản nhìn Tam trưởng lão, mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, Tam trưởng lão lại khoát tay một cái: "Minh chủ, đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung được, tôi không hề có con tư sinh nào cả!"
"Phải không?" Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Bắc Đẩu, đem người mang tới!"
"Được..." Bắc Đẩu xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tối hôm qua, Bắc Đẩu nhận được điện thoại của Diệp Oản Oản, đặc biệt từ trong bệnh viện đem Lý Mạt Thần len lén trói mang ra. Mặc dù không biết ý của Diệp Oản Oản, nhưng Bắc Đẩu vẫn tuân lệnh không hề sơ sẩy chút nào.
Rất nhanh, hai tên thành viên Không Sợ Minh, khiêng một cái cáng cứu thương, đi theo sau lưng Bắc Đẩu, nhanh chân đi vào phòng làm việc.
Trên cáng cứu thương kia, chính là con tư sinh của Tam trưởng lão Lý Tư, Lý Mạt Thần.
Sau khi Tam trưởng lão thấy được Lý Mạt Thần cả người quấn băng gạt, ánh mắt lại nhất thời biến đổi.
"Lý Tư, nếu ông không có con tư sinh, vậy người này, ông có biết là ai không?" Diệp Oản Oản cười lạnh nói.