Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
"Biết... Biết cái gì?" Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt nói: "Những ngày cô rời khỏi Độc Lập Châu này, thì ra là đi đến Hoa quốc. Chỗ đó cũng không tệ!! Sợ cô cô độc, lúc này mới đưa một vài người bằng hữu Hoa quốc của cô cũng mang tới, hẳn là cũng sẽ không tức giận đấy chứ?"
Nghe được lời này của Kỷ Hoàng, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ nói, Kỷ Tu Nhiễm cũng không điều tra thân phận của mình, mà chẳng qua chỉ là điều tra mình đi đến nơi nào, gặp những ai, đơn giản như vậy?
Nói như vậy, Kỷ Hoàng đem nhóm 5 người lính đánh thuê đó dẫn đến Độc Lập Châu, chỉ là vì muốn cho mình đỡ buồn một chút? Đây là cái logic quỷ thần gì vậy chứ?
Dĩ nhiên, Diệp Oản Oản cũng không ngốc, nếu như Kỷ Hoàng cũng không hề nghi ngờ gì về thân phận của nàng, Diệp Oản Oản cũng sẽ không ở không đi gây sự, chủ động nói chuyện giấu đầu lòi đuôi.
"Đúng rồi..." Kỷ Hoàng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Cô và Tư gia ở Hoa quốc, qua lại rất gần thì phải?"
Diệp Oản Oản: "Ặc!! Cũng còn khá, thời điểm ở tại Hoa quốc, có tiếp xúc ‘một chút’ cùng với Tư gia..."
"Ồ? Chỉ là tiếp xúc ‘một chút’ thôi sao?" Khóe miệng Kỷ Hoàng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười đầy khó hiểu.
"Đúng vậy!!" Diệp Oản Oản vô cùng chắc chắc gật đầu một cái.
"Không sao, tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi! Tôi nghe nói, cái gã Tư gia gia chủ mất tích đó, hẳn cũng là bạn của cô đi? Có muốn tôi giúp cô tìm ra hay không?"
"Hả? Tìm ra?" Diệp Oản Oản chợt đổ mồ hôi lạnh.
Cái này con mịa nó, thật sự muốn tìm ra hay sao!?
"Không cần! Đã hết sức làm phiền anh rồi! Tự tôi tìm là được rồi!" Diệp Oản Oản cố giả bộ trấn định, cười nhạt nói.
"Tôi cũng chỉ là đùa với cô một chút mà thôi." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: "Mấy năm nay cô rời đi, Không Sợ Minh đã không còn như xưa, chia bè kéo cánh. [T R U Y E N F U L L. V N] Mấy người tôi mang về Độc Lập Châu này, cô hẳn là có thể dùng được! Bên người có một ít tâm phúc, chung quy sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút."
"Lần này thật sự là làm phiền anh quá..." Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Hoàng, mở miệng nói.
Chỉ cần Kỷ Hoàng không hoài nghi thân phận của mình, hết thảy đều dễ nói...
"Cô mỗi lần nhìn thấy tôi, tựa hồ cũng đều sẽ khẩn trương?" Kỷ Tu Nhiễm đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, khóe miệng từ đầu đến cuối là một nụ cười không bao giờ tắt, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại không có tâm tư đi tán thưởng khuôn mặt đẹp của người đàn ông này. Nàng làm sao có thể không khẩn trương? Giả mạo vị hôn thê của Kỷ Hoàng, nếu như bị phát hiện ra sơ hở, làm sao còn có thể…
"Tôi là vị hôn thê của anh, đối mặt với anh, vì sao phải khẩn trương?" Diệp Oản Oản thu liễm tâm trạng, đón lấy đôi con ngươi hẹp dài đầy linh động của Kỷ Tu Nhiễm, nhẹ giọng cười nói.
"Ồ! Phải vậy không?" Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Nếu không thì sao?" Diệp Oản Oản ra vẻ bình tĩnh.
"Ừ... Nói cũng có đạo lý!" Kỷ Tu Nhiễm gật đầu: "Đã như vậy, tôi thấy, chúng ta cũng không tệ, hẳn là nên kết hôn đi, cô thấy thế nào?"
Diệp Oản Oản: "..."
Vẫn làm hôn phu và hôn thê không tốt sao, kết hôn cái cọng lông á!!
"Tôi mới vừa trở về Độc Lập Châu không bao lâu, tình huống của Không Sợ Minh, anh hẳn là cũng biết, còn có rất nhiều chuyện cần tôi xử lý. Trong Không Sợ Minh cũng cần có tôi điều hành, trước tiên việc đó chậm lại một chút đi..." Diệp Oản Oản ra vẻ cân nhắc tình hình, sau đó bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ cười một tiếng: "Cũng chỉ là đùa một chút với cô mà thôi, tôi cũng không có ý định kết hôn."
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản ánh mắt sáng lên.
Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, không tính kết hôn?
Chuyện này con mịa nó quá tốt rồi!!
Nếu như đã là như vậy, chính mình còn có thể diễn càng giống thật một chút!
"Anh nói cái gì?" Diệp Oản Oản nhìn lấy Kỷ Tu Nhiễm, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo: "Không tính kết hôn? Anh có ý gì? Chúng ta chính là hôn phu, hôn thê, chẳng lẽ anh dự định một mực làm vị hôn phu của tôi? Làm cả đời?"
Đây chính là do Kỷ Tu Nhiễm không muốn kết hôn, cũng không có liên quan tới nàng à nha!