Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Sau khi thương nghị một phen cùng đội lính đánh thuê Tru Tinh, Diệp Oản Oản để cho mấy người rời đi trước chuẩn bị, mà chính mình sau đó cũng rời khỏi Không Sợ Minh, lái xe chạy về phía căn nhà của mình.
Ước chừng nửa giờ sau, Diệp Oản Oản dừng xe ở cửa nhà của Dịch Thủy Hàn.
Diệp Oản Oản nhìn cánh cửa chống trộm dày cui trước mặt, đưa tay gõ một cái.
Nhưng mà, bên trong lại yên lặng như tờ.
"Dịch đại hiệp..." Diệp Oản Oản cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gõ cửa.
Ước chừng sau khi gõ thêm vài phút đồng hồ, cửa chống trộm "Két" một tiếng, được mở ra từ bên trong.
Đôi mắt buồn ngủ của Dịch Thủy Hàn còn đang díp lại, lim dim đứng ở trước cửa, mặc bộ quần áo ngủ hoạt hình, cặp mắt có chút ửng đỏ, giống bị người ta quấy rầy giấc mộng đẹp.
"Nói!"
Dịch Thủy Hàn đứng ở trước cửa, trong mắt hiện ra một vệt lệ khí.
"Dịch đại hiệp, tôi tới cung cấp cho anh dịch vụ hậu mãi, kiểm tra xem thử cửa của anh có gặp vấn đề gì hay không?" Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Dịch Thủy Hàn trầm tư ước chừng mấy giây, cuối cùng thân thể hơi nghiêng sang một bên, để cho Diệp Oản Oản tiến vào trong phòng.
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm đi vào trong nhà, làm bộ làm tịch bắt đầu quan sát cánh cửa chống trộm mới được lắp.
"Chất lượng cũng được, nhưng giá cả lại quá đắt!" Dịch Thủy Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
"Giả cả đắt?" Diệp Oản Oản hơi sững sờ, chính mình cũng không bảo Bắc Đẩu thu tiền của Dịch Thủy Hàn, giá tiền đắt là có ý tứ gì?
"Dịch đại hiệp, anh... trả tiền?" Diệp Oản Oản hướng về Dịch Thủy Hàn hỏi.
Lúc này, Dịch Thủy Hàn liếc Diệp Oản Oản một cái: "Công nhân sửa cửa của cô, nói cửa chống trộm là bản limited đặc biệt làm theo yêu cầu, giá trị 200 ngàn; giảm cho tôi còn 100 ngàn tệ …"
* 100 ngàn CNY tương đương khoảng 340 triệu đồng.
Dịch Thủy Hàn vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ tại chỗ, mặt đầy mộng bức...
Cửa chống trộm này mua trực tiếp tại cửa hàng, cũng không tới vài ngàn tệ... Bắc Đẩu trở tay lại đòi Dịch Thủy Hàn trả 100 ngàn tệ.
Mấu chốt nhất là, Bắc Đẩu còn chưa bao giờ đề cập với nàng chuyện thanh toán tiền bạc…
"Dịch đại hiệp, vậy... anh trả tiền sao?" Diệp Oản Oản lúng túng cười một tiếng.
"Tôi cũng không phải là thổ phỉ cường đạo." Dịch Thủy Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản, chợt xoay người đi vào bên trong nhà.
Xem bộ dáng là đã trả rồi…
Giờ phút này, Diệp Oản Oản hận không thể lập tức trở lại Không Sợ Minh, đem gã Bắc Đẩu này lột da ăn sống…
Thế này cũng quá đen tối đi!
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đi vào trong phòng khách, phát hiện Dịch Thủy Hàn mang một miếng chụp mắt màu đen, nằm ở trên ghế sa lon.
"Dịch đại hiệp...Hic, trước đó có nghe nói một ít chuyện, không biết có nên nói hay không? Nếu như nói ra, có cảm giác không quá tôn trọng đối với anh; nhưng nếu không nói, cảm giác lại không phải bạn thân..." Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ khó xử.
Dịch Thủy Hàn đôi môi khẽ mở: "Có gì cứ nói!"
"Dịch đại hiệp... Anh và gã Tu La Chủ đó, là huynh đệ sao?" Diệp Oản Oản mặt đầy bát quái mà mở miệng hỏi.
"Tôi không có huynh đệ." Dịch Thủy Hàn thờ ơ mở miệng.
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản lúc này mới yên lòng. Thứ người giống như Dịch Thủy Hàn này, cơ hồ không biết nói láo. Đã nói không phải là huynh đệ, vậy khẳng định không phải là huynh đệ.
Lần này, Diệp Oản Oản tới đây, thật ra là hy vọng nhờ được Dịch Thủy Hàn trợ giúp. Nếu như, Dịch Thủy Hàn có thể giúp nàng đi đối phó với Tu La Chủ, vậy thật coi như là mọi việc đại cát.
"Khục khục, tôi đây liền nói thẳng. Tôi gần đây nghe, Tu La Chủ đối với Dịch đại hiệp anh vô cùng thiếu tôn trọng. Nói cái gì mà, người mạnh nhất Độc Lập Châu là Tu La Chủ hắn, nào phải là Dịch Thủy Hàn..." Diệp Oản Oản nhìn Dịch Thủy Hàn, nói như đúng rồi.
Nhưng mà, Dịch Thủy Hàn nằm trên ghế sa lon, lại cũng không hề nhúc nhích, tựa hồ đối với lời Diệp Oản Oản nói, không thèm để ý chút nào.