Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Không thể nghi ngờ, người trong hình, đích xác là Minh chủ Không Sợ Minh hiện tại của bọn họ…
"Đi kiểm tra ảnh chụp là thật hay giả!"
Một người đàn ông trung niên trong số đó, để cho thủ hạ đem ảnh chụp kiểm tra bản gốc.
Chỉ chốc lát sau, thủ hạ nhanh chóng quay trở lại, cau mày mở miệng nói: "Ảnh chụp không có vấn đề... Là ảnh thật!!"
Vừa dứt tiếng, mọi người tại đây lâm vào ồn ào náo động.
Trưởng lão các trận doanh lớn sắc mặt khó coi. Chưa từng nghĩ, quay qua quay lại, chứng cứ lại có thể bị Tam trưởng lão Lý Tư tìm ra được...
Mà các cao tầng ủng hộ Diệp Oản Oản, sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước. Nữ nhân kia... lại thật sự là giả mạo!
"Xem đi, những gì tôi nói là sự thực đấy! Cái con nhãi Diệp Oản Oản đó, quả thực là sự sỉ nhục của trường THPT Thanh Hòa chúng tôi!" Lương Lệ Hoa mặt đầy vẻ chán ghét.
"Nữ nhân kia... Lại dám giả mạo Minh chủ!" Ông lão tóc bạc chống gậy, cắn răng nghiến lợi: "Cô ta đâu!? Trở về chưa?"
"Còn chưa có quay trở lại..." Một thành viên Không Sợ Minh trả lời.
"Đợi sau khi cô ta trở về, trước tiên không được bứt dây động rừng, đem toàn bộ Không Sợ Minh phong tỏa cho ta!" Ông lão tóc bạc hừ lạnh một tiếng, đập cửa mà đi.
...
Ước chừng chạng vạng, đám người Thất Tinh lái xe từ Viên gia quay trở về Không Sợ Minh.
Một nhóm ba người đi vào trụ sở chính Không Sợ Minh.
Sau khi tiến vào Không Sợ Minh, thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút nghi ngờ, thần sắc của một số thành viên Không Sợ Minh, dường như có cái gì không đúng...
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không hề suy nghĩ nhiều.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi vào trong phòng làm việc.
"Phong tỷ, Phong tỷ, chuyện Cổ độc kia rốt cục tỷ tính làm sao bây giờ thế? Làm sao một chút hành động cũng không có? Đây chính chuyện có quan hệ đến tính mạng của tỷ đấy!" Bắc Đẩu gấp đến độ xoay mòng mòng.
Hai ngày nay Phong tỷ cứ y như là không gặp phải chuyện gì, không hề cuống cuồng chút nào. Thật là hoàng đế không gấp, thái giám đã vội gần chết.
Thất Tinh đứng ở một bên, trên mặt cũng đầy vẻ lo âu, "Tôi đã âm thầm phái người đi thăm dò phương pháp giải Tình Cổ, nhưng mà tin tức nhận được cũng đều là Tình Cổ không có phương pháp giải nào khác."
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, "Được rồi, chuyện giải Cổ độc, tôi tự có chừng mực, các cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Hai ngày nay, cơ hồ đã hao tổn tất cả tâm trí của nàng.
Trừ việc xử lý Viên gia và một vài công việc chỉnh đốn phía sau ra, nàng còn âm thầm liên lạc với Lưu Ảnh, để cho cậu ta phân biệt đi đến cổ tộc Tư thị và Tư gia Hoa quốc điều tra một chút về tung tích của Tư Dạ Hàn.
Nếu như người kia khẳng định chắc chắn anh ta không phải là Tư Dạ Hàn, vậy nàng liền từng bước từng bước một vạch trần lời nói dối của anh ta.
Chẳng qua là, Tư thị cổ tộc sợ rằng vẫn là phải lợi dụng Võ Đạo Hội được tổ chức sau đó, mới có thể có cơ hội tiếp xúc được.
Thất Tinh nghe vậy gật đầu, kéo lấy Bắc Đẩu vẫn còn đang lải nhải đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Thất Tinh và Bắc Đẩu rời đi, Diệp Oản Oản liền ngồi ở trên ghế sau bàn làm việc nhắm mắt dưỡng thần.
Lặn lội đường xa, hơi có chút khát nước, Diệp Oản Oản vừa suy nghĩ miên man, vừa không yên lòng tiện tay đem một chai nước trên bàn làm việc cầm lên, uống liền một hơi.
"Khục..."
Diệp Oản Oản uống được mới có nửa hớp, suýt nữa đã phun ra ngoài.
Cái này con mịa nó nào phải là thức uống, rõ ràng là rượu mạnh nồng độ cao!
Diệp Oản Oản vội vàng cầm cái bình lên quan sát tỉ mỉ, ngay sau đó phát hiện, đây không phải là rượu của Dịch Thủy Hàn ban đầu cho nàng sao?
Nàng vẫn cho rằng giống y như lần trước, cũng là thức uống mà Dịch Thủy Hàn tự chế.
Ai biết đâu, lần này lại có thể thật sự là rượu...
"Con mẹ ngươi... Cẩu... Tạp Chủng!!"
Diệp Oản Oản đã sớm ực ực nuốt xuống, không kịp phun ra. Cái này cũng không biết là rượu gì, men rượu tới rất nhanh, Diệp Oản Oản nhất thời chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.