Biên soạn: Đức Uy - .vn
---
Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, cái gã Nhiếp Vô Danh nói có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ? Người trúng Cổ độc này không phải là hắn.
"Hữu Danh muội muội, cô cứ yên tâm đi, Tình Cổ mặc dù vua của các loại Cổ độc, nhưng Tình Cổ vốn nguyên bản là muốn làm cho người ta trở nên hạnh phúc hơn. Cũng không phải là muốn đòi mạng của người ta.
Loại Cổ này, cần gì phải sợ? Ha, tôi cũng muốn tìm một người để cùng trúng loại Tình Cổ này một lần... Đáng tiếc là không có ứng cử viên thích hợp!
Còn nữa, Hữu Danh muội muội, cô có biết không, muốn bồi dưỡng Tình Cổ vô cùng khó khăn, hao phí nhân lực vật lực tài lực, cô không thể nào hình dung ra được đâu…
Trước đây, không biết có bao nhiêu người, nguyện ý hao hết vạn quán gia tài, chính là muốn cầu đến Tình Cổ, nhưng thủy chung vẫn không thể có được... Giá cả của Tình Cổ, cao đến mức căn bản là khó mà tưởng tượng ra nổi!" Nhiếp Vô Danh nghiêm trang nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói xong, Diệp Oản Oản tức giận đến thân thể run rẩy, khóe miệng hơi hơi co rúm lại. Con mịa nó chứ! Chính mình trúng phải Tình Cổ, vào trong miệng Nhiếp Vô Danh, lại nghe có vẻ như mình là người chiếm tiện nghi vậy!
"Hữu Danh muội muội, đây cũng chính là cô, nếu như là người khác mà nói, trúng phải Tình Cổ của Tử Quỷ, không cầm một số tiền xấp xỉ 10 triệu tệ, chúng tôi sẽ không để cho hắn rời khỏi! Nhưng mà, với quan hệ của chúng ta, nếu nhắc đến tiền nó cứ nghe tục tục thế nào ấy! Có phải hay không, Hữu Danh muội muội?" Nhiếp Vô Danh hướng về Diệp Oản Oản toét miệng cười một tiếng.
"Diệp Oản Oản..." Tục tục cái em gái anh!!
Bây giờ, sau khi cảm thụ được da mặt dày của Nhiếp Vô Danh xong, Diệp Oản Oản cũng lười tiếp tục nói thêm một câu nào với anh ta.
Thấy thần sắc của Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh lúc này mới hết sức hài lòng gật đầu nói: "Hữu Danh muội muội, đúng vậy phải không? Trúng Tình Cổ vốn là một sự tình vốn hết sức đáng để ăn mừng và vui vẻ! Đúng rồi, hai ngày nữa tới nhà của tôi đi, cái tên Tiểu Ma Vương kia thật nhớ cô."
Nghe Nhiếp Vô Danh nhắc tới Đường Đường, Diệp Oản Oản lúc này mới hơi hơi tỉnh táo lại tinh thần.
"Đường Đường gần đây thế nào..." Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh, mở miệng hỏi.
"Không biết nữa! Tôi gần đây ít ở nhà. Tôi lớn nhỏ gì cũng là một ông chủ, cô cũng biết, mối làm ăn nhiều, xã giao cũng nhiều. Hic... Tìm đàn ông giùm sao, không có biện pháp." Lúc này, Nhiếp Vô Danh ném tới thêm cho Diệp Oản Oản một ánh mắt “cô hiểu mà”.
"Mấy ngày nay tôi cũng khá rảnh rỗi, có thể đi thăm Đường Đường một chút." Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, chợt hướng về Nhiếp Vô Danh mở miệng nói.
Đối với Đường Đường, Diệp Oản Oản là thật tâm nhung nhớ. Nếu như có thể lại ngắm Đường Đường một chút, cũng đủ cho nàng hài lòng rồi...
"Được rồi, qua mấy ngày nữa tôi sẽ tới đón cô." Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.
"Anh có thể đem Đường Đường mang ra ngoài sao?" Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh thử dò hỏi.
Tình hình của Nhiếp gia như thế nào, Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng, cho nên, cũng không muốn đi đến Nhiếp gia.
Nhất là Nhiếp phu nhân và mẹ của Đường Đường, dường như cũng không phải là rất hoan nghênh mình...
Còn có cái cô nàng Nhiếp Linh Lung của Nhiếp gia kia cũng là như vậy. Nếu như đi Nhiếp gia, sợ là tự chuốc lấy nhục nhã, thậm chí có khả năng không gặp được Đường Đường. Nhưng nếu như Nhiếp Vô Danh có thể đem Đường Đường mang ra ngoài, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Hữu Danh muội muội, mang Đường Đường ra ngoài làm gì? Cô trực tiếp cùng tôi về nhà không được sao? Đến lúc đó tôi để cho đám Nhất Chi Hoa cùng Tử Quỷ đều đi qua, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm...
Cô cũng biết mà, với quan hệ của chúng ta, có cái gì cũng dễ nói. Cô cứ coi Nhiếp gia như nhà mình, muốn tới thăm Đường Đường lúc nào thì tới lúc đó, hoàn toàn không thành vấn đề!"
Diệp Oản Oản: "..."