Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Quả nhiên là quậy phá bên ngoài đã lâu, không hiểu quy củ chút nào! Coi như là quay trở về, sợ rằng cũng không chiếm được cảm tình của Nhiếp phu nhân và gia chủ.
Nhiếp Linh Lung tỏ ra phóng khoáng khéo léo đỡ lời, "Vô Ưu tỷ tỷ, quản gia cũng là vì muốn tốt cho Đường Đường, cũng không làm gì sai! Nếu khiến cho Vô Ưu tỷ tỷ không vui, tỷ cứ trừng phạt một chút cũng được, quả thực không cần phải tức giận như vậy."
Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhìn Nhiếp Linh Lung một cái, "Ai nói ta là vì vậy mới muốn đuổi hắn đi?"
Nhiếp Linh Lung: "Chuyện này..."
Diệp Oản Oản cười nói, "Bởi vì chị đây không thích!"
Nhiếp Linh Lung nhất thời sững sờ, sắc mặt có chút tức giận, nhưng rất nhanh liền che giấu tâm tình trên mặt, tỏ vẻ khó xử nhìn về phía Nhiếp gia chủ và phu nhân, "Cha, mẹ! Lý quản gia từ khi vào Nhiếp gia tới nay vẫn luôn cẩn thận, chưa từng phạm sai lầm. Nếu cứ như vậy đuổi cậu ta đi, sợ rằng không quá thỏa đáng..."
Nhiếp gia chủ vừa gắp thức ăn cho Diệp Oản Oản, vừa tùy tiện nói, "Nếu Vô Ưu không thích, vậy thì đổi đi, cũng không phải là chuyện gì to tát."
Nhiếp phu nhân ngay sau đó nói với gã quản gia trẻ tuổi kia: "Đi tìm kế toán kết toán lương đi!"
Quản gia trẻ tuổi kia thấy mình lại có thể bị đuổi đi như một con chó, chỉ vì một câu "Chị-đây-không-thích!" của Diệp Oản Oản liền bị đuổi, quả thật là không cách nào tin nổi, mặt đầy vẻ cầu khẩn nhìn về phía Nhiếp Linh Lung.
Con ngươi của Nhiếp Linh Lung thoáng co rút nhanh lại. Thời điểm trước đó khi Nhiếp phu nhân và gia chủ đối đãi với kẻ giả mạo kia, mặc dù là dung túng, nhưng vẫn có chừng mực. Ai ngờ đâu khi đối mặt với Nhiếp Vô Ưu, thậm chí ngay cả một chút nguyên tắc cũng không có, quả thực là nói gì nghe nấy...
Dưới tình huống này, nếu cô tiếp tục ra mặt, sợ là căn bản liền vô dụng, còn có thể dẫn đến sự bất mãn của Nhiếp gia chủ và phu nhân.
Khúc nhạc dạo ngắn này rất nhanh đã kết thúc, Nhiếp Linh Lung không cách nào cầu tình, quản gia trẻ tuổi trực tiếp bị đuổi đi.
Nhiếp phu nhân trực tiếp nói với Diệp Oản Oản, "Vô Ưu à, đừng nóng giận, nếu con không thích, ngày khác mẹ sẽ bảo người cho tuyển một nhóm khác tới, con tự mình chọn người nào con ưng ý là được."
Diệp Oản Oản mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Nhiếp phu nhân, vui vẻ nói, "Cảm ơn mẹ!"
Mặc dù hành động của Diệp Oản Oản có chèn một chút kỹ thuật diễn xuất vào, nhưng, đối với mẹ ruột của mình, phần tình cảm thân thiết này là thật.
Nàng ngay cả Tư Dạ Hàn đều vuốt lông tốt, chẳng lẽ còn không thể chiếm được cảm tình của cha mẹ ruột mình sao?
Hôm nay là lần đầu tiên Diệp Oản Oản gọi bà là "Mẹ", huống chi lại còn thân mật như vậy, Nhiếp phu nhân quả thật là tâm hoa nở rộ, mặt đầy ý cười, "Đứa nhỏ ngốc, đối với mẹ mà còn phải nói cái gì mà cảm ơn sao, sau này còn có mong muốn gì, cứ việc nói với mẹ, nha!"
Diệp Oản Oản: "Vâng, mẹ yêu, con biết rồi ạ!"
Bên cạnh, Nhiếp gia chủ đang xụ mặt cũng không nhịn được, vội nói, "Nếu như ở bên ngoài bị kẻ khác khi dễ, thì quay về nói với cha, cha sẽ làm chỗ dựa cho con."
Một bên, bị bỏ rơi trong một góc bàn, trước mặt chỉ có một dĩa cải xanh, Nhiếp Vô Danh: "Con ăn no rồi, bái bai!"
Cơm này còn có thể ăn nữa hay không!? Còn có thể ăn nữa không vậy hả?!
Nhiếp gia chủ: "Ngươi ngồi xuống cho ta! Em gái ngươi thật vất vả mới trở lại được! Ngươi còn muốn đi nơi nào quậy phá!"
Nhiếp Vô Danh: "..."
Đây là bạo hành gia đình! Bạo hành gia đình trắng trợn!
...
Bởi vì cha mẹ ruột quá nhiệt tình, Diệp Oản Oản không thể có một phút rảnh rỗi nào, buổi tối còn phải bồi tiếp Đường Đường bảo bối.
Mãi đến sáng hôm sau, Diệp Oản Oản mới vội vã chạy tới A Tu La.
Kết quả, không gặp được Tư Dạ Hàn, ngược lại nhìn thấy Khương Viêm, cái gã vừa gặp phải nàng liền xù lông lên.
Đại khái là Tư Dạ Hàn biết nàng và Khương Viêm không hợp nhau, gần đây phần lớn thời gian đều để cho Lâm Khuyết theo bên người. Khương Viêm thì lại bị bỏ rơi, cho đóng giữ trụ sở chính.