Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Giang Ly Hận sửng sốt thấy rõ, thật lâu đều chưa tỉnh hồn lại, ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn về phía Tư Dạ Hàn, "Cậu ta... Ôn nhu... Tốt đẹp... Hiền lành... Đơn... Đơn thuần? Là một... Người tốt?"
Diệp Oản Oản trừng mắt lườm hắn một cái, "Đúng vậy! Sao hả! Này, rốt cuộc anh là ai vậy? Sẽ không phải là người do tên biến thái Tu La Chủ kia phái tới hành hạ Bảo Bảo nhà tôi đấy chứ!"
"Này... này... Cô nói cái gì? Tên biến thái Tu La Chủ kia...?" Giang Ly Hận như rơi vào trong mộng ảo, bật thốt lên, "Tôi nói này tiểu nha đầu, cô có biết hay không, cậu ta chính là..."
Giang Ly Hận mới vừa nói tới chỗ này, liền cảm nhận được một luồng ánh sáng chết chóc đang bắn thẳng tắp về phía mình, trực tiếp bắn xuyên qua người hắn.
Vì vậy, Giang Ly Hận lập tức gắng gượng bẻ cua gấp, vốn định nói "Cậu ta chính là Tu La Chủ biến thái trong miệng cô", lại biến thành ——
"Không có gì! Không sai! Cậu ta chính là người vừa ôn nhu lại tươi đẹp, hiền lành lại đơn thuần như vậy! Tuyệt đối là một người tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!"
Giang Ly Hận cảm thấy, đời này đại khái là chưa từng nói ra những lời trái với lương tâm mình như vậy.
Mãi đến lúc Giang Ly Hận nói xong, luồng ánh sáng chết chóc kia mới được thu hồi lại.
Giang Ly Hận ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "À... Tôi tự giới thiệu mình một chút, thật ra là thế này, tôi là họ hàng nhà dì hai của em trai thứ ba của đường chủ một phân đường của một chi nhánh nhỏ của Thiên Hận bang, đang làm một chân chạy vặt của Thiên Hận. Tôi và Bảo Bảo nhà cô quen biết nhau đã nhiều năm, quan hệ rất tốt."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy, vậy tôi cũng tự giới thiệu mình một chút, tôi là thủ hạ của đồ đệ của Phó đường chủ của chi nhánh phía Bắc Không Sợ Minh. Bất quá lúc đó tôi là bị nữ ma đầu đáng chém ngàn đao Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh cưỡng bách gia nhập."
Giờ phút này, trong cơn thôi miên, Diệp Oản Oản đã cảm thấy cạn lời nghiêm trọng.
Hạn hán lời! Sa mạc lời!!
Không có gì để nói cả! Thật đúng là nên tặng cho mỗi người một bức tượng Oscar tí hon bằng vàng cho tài diễn xuất của mình.
...
...
Hồi ức sau đó, trên căn bản đều là nàng dùng đủ loại chiêu trò hoa dạng để câu dẫn trai đẹp, mà Tư Dạ Hàn thì lại dùng đủ các loại chiêu dục cầm cố túng, mỹ nhân kế, khổ nhục kế thay nhau ra trận...
Tình yêu kiểu này mà nói... Quả thực khiến cho Diệp Oản Oản nhức trứng.
Trong quá trình sống chung, Diệp Oản Oản từng chút một làm mềm hoá thái độ của Tư Dạ Hàn. Dĩ nhiên, từ góc độ Diệp Oản Oản đang bị thôi miên để mà xem, cũng là Tư Dạ Hàn đang từng chút một làm cho nàng không thể tự kềm chế.
Cùng lúc đó, Tội Ngục và Võ Đạo Liên Minh bởi vì tranh đấu lâu dài bất phân thắng bại, tạm thời tiến vào trạng thái đình chiến.
Diệp Oản Oản thấy thời cơ chín muồi, rốt cuộc lộ ra răng nanh hung ác, bắt đầu dụ dỗ đào người rồi.
Diệp Oản Oản: "Bảo Bảo, chẳng lẽ anh định cả đời bị sa lầy tại A Tu La sao? Rời khỏi nơi này đi!"
Tư Dạ Hàn: "Trừ nơi này, anh không có nơi nào để đi."
Diệp Oản Oản nhất thời đáp: "Em có chỗ để đi không được sao, anh đi chung với em đi! Người nhà em bên kia đã giải quyết xong, em cũng chuẩn bị rời khỏi Không Sợ Minh rồi! Vừa vặn chúng ta có thể cùng đi!"
Tư Dạ Hàn hơi khựng lại một chút, che giấu một vệt ánh sáng nhạt nơi đáy mắt, nhìn về phía nàng: "Cùng đi?"
"Đúng vậy!" Diệp Oản Oản có chút lo lắng sợ anh nghe không hiểu, vì vậy ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Có phải là cách nói của em còn chưa đủ rõ ràng hay không? Vậy để em đổi cách giải thích vậy, ý của em chính là... Chúng ta... bỏ trốn đi!"
Bỏ trốn...
Ánh mắt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt dường như rung động kịch liệt một cái, "Nếu như là em bởi vì lần ngoài ý muốn hôm đó mới làm những việc này với anh, thật ra thì không cần!"
Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy chính nghĩa: "Xin nhờ, làm sao lại có thể bởi vì chuyện đó cơ chứ, em là loại chỉ tham luyến mơ ước chiếm được thân thể của anh thôi sao! Em là người rất yêu anh đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Không mơ ước?"
Diệp Oản Oản: "Ơ... Vẫn là... Vẫn là có mơ ước..."
- -------------------------------
Lời tác giả: *Mỉm cười* Không biết các bảo bảo có còn thích những chương hồi ức không? Những đoạn về hồi ức này tôi vẫn luôn châm chước /(ㄒ o ㄒ)/~~ trước đó đã xóa gần 8000 chữ viết lại, bởi vì quả thực không muốn đi theo sáo lộ thông thường, muốn cho lần gặp gỡ quen biết của Oản Oản và Cửu gia đẹp mắt một chút, đặc biệt một chút ~
Bởi vì sợ mọi người cảm thấy hồi ức quá dài, ở giữa được một đoạn tôi liền cho nhảy cảnh, phần sau hẳn là sẽ mau sớm tiến vào trong tình tiết thực tế.
Khoảng thời gian này ra chương không quá ổn định, chân thành cảm ơn các bảo bảo đã kiên nhẫn chờ đợi, lần lượt "Chụt Chụt" mọi người ~